Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt một lát, hắn có ý định tung tuyệt chiêu.
Một đêm trôi qua, tối nay Triệu Thiên Kiêu đứng ngồi không yên, thật khó khăn mới chờ được bình minh xuất hiện, trái tim hắn không ngừng đập mạnh, hắn đang đợi tín hiệu để ra khỏi phòng.
Khi đã đứng ngoài hành lang, Triệu Thiên Kiêu hạ quyết tâm thật lớn, hắn… Cởi quần áo.
Từng món quần áo nhanh chóng rời khỏi thân thể, hắn cởi hơn phân nửa và để lộ thân hình cường tráng của mình, lại dùng một ít dầu thuốc Bạch Tiểu Thuần đưa cho thoa đều lên thân thể… Dáng người cương tráng nổi bật theo màu thuốc, dường như trong thân thể này ẩn chứa lực lượng kinh người, tùy thời sẽ bộc phát tiêu diệt tất cả đối thủ.
Nhất là Bạch Tiểu Thuần đã nghĩ ra… Đòn sát thủ!
Đầu óc Triệu Thiên Kiêu đang mê muội, nếu không hắn sẽ không làm như vậy, nhưng đã tới bước này, hắn không thể quay đầu lại, chỉ có thể cắn răng kiên trì và đặt hi vọng lên người Bạch Tiểu Thuần.
Thậm chí còn làm tư thế do Bạch Tiểu Thuần chỉ dạy…
Không bao lâu, cửa phòng Trần Nguyệt San mở ra, nàng mở hé một ít đủ quan sát bên ngoài, nàng hạ quyết tâm thật lớn mới mở cửa phòng, sau đó Trần Nguyệt San ló đầu nhìn sang cửa phòng Triệu Thiên Kiêu, khi thấy Triệu Thiên Kiêu ở trần nhìn mình, còn bày ra các tư thế khác người, đầu óc Trần Nguyệt San mê muội, nàng bị hắn dọa sợ.
– Triệu… Triệu… Sư huynh… Ngươi… Ngươi đang làm gì thế?
Trải qua mấy ngày bị Triệu Thiên Kiêu tàn phá tâm thần, rốt cuộc Trần Nguyệt San dùng ánh mắt mê mang nhìn hắn, nàng cố lấy hết dũng khí hỏi thăm.
Chỉ một câu hỏi thăm đủ làm Triệu Thiên Kiêu kích động suýt nữa không khống chế nổi mình, may mắn hắn nhớ phải bình tĩnh và ổn trọng, dựa theo yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần là không nói gì, sau khi bảo trì tư thế một thời gian liền nghiêng đầu nhìn Trần Nguyệt San đắm đuối.
Ánh mắt nóng bỏng đã tiếp thêm động lực tăng tốc trái tim Trần Nguyệt San đập rộn ràng, chẳng biết tại sao gò má nàng ửng hồng, giống như vừa trải qua khủng hoảng thật lớn, vội vàng đóng cửa phòng.
Triệu Thiên Kiêu phát hiện Trần Nguyệt San đỏ mặt liền kích động không kiềm chế được.
– Tiểu Thuần, ta thành công, ha ha, ngươi thấy không, nàng không chỉ hơi thăm ta, còn nhìn ta vài lần và xấu hổ đỏ mặt.
– Như vậy mới đúng, từ biểu hiện của nàng có thể kết luận Nguyệt San sư tỷ thích bộ dáng khôi ngôi của ngươi.
Bạch Tiểu Thuần vỗ đùi trong phòng, nội tâm vô cùng phấn chấn, hắn cảm giác mình thao tác đã có tiến triển lớn.
– Ta cũng không ngờ Nguyệt San sư muội lại ưa thích bộ dáng của mình hiện tại.
Triệu Thiên Kiêu kích động vui vẻ, hắn đi tới đi lui trong phòng, ánh mắt sáng ngời.
– Tiểu Thuần thật lợi hại, ha ha…
Triệu Thiên Kiêu vô cùng cao hứng.
– Đúng thế, tình thánh Bạch Tiểu Thuần như ta mà ra tay là phải thành công!
Bạch Tiểu Thuần đắc ý ra mặt, hắn lại giả vờ ho khan và nói tiếp:
– Ngươi đừng cao hứng quá sớm, đây chỉ là bước đầu mà thôi, hiện tại ngươi đã thành công tạo sự chú ý với Nguyệt San sư tỷ, chúng ta phải đào móc sâu hơn mới được, ngươi phải hấp dẫn nàng, phải in dấu ấn sâu đậm trong tim nàng!
Bạch Tiểu Thuần nói đến đây sắc mặt hơi sợ sệt.
– Ngươi bảo ta nên làm gì?
Triệu Thiên Kiêu gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, hắn vô cùng bội phục Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần xoa xoa mi tâm, hắn ngồi suy nghĩ trong lòng, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sinh ra hào quang sáng ngời.
– Triệu sư huynh, làm thế này… Như vậy… Việc này không nên kéo dài quá lâu, ngày mai…
– Phải biết Nguyệt San sư tỷ đã vài ngày không lên bong thuyền, ngày mai ngươi không nên xuất hiện ở cửa phòng, ta đoán nàng sẽ đi lên bong thuyền, sau đó chúng ta đứng sẵn ở đó, tìm một nơi nhiều sóng nhất…
– Ngươi nhất định phải mặc một bộ quần áo đơn bạc, vào lúc Nguyệt San sư tỷ xuất hiện cũng là lúc sóng biển Thông Thiên Hải vỗ lên người của ngươi… Quần áo ướt đẫm lộ ra thân thể cường tráng… Khi đó hình dáng của ngươi sẽ in sâu vào tâm thần Nguyệt San sư tỷ!
Bạch Tiểu Thuần nói rất nghiêm túc, ba người Thần Toán Tử và Tống Khuyết cùng Trần Mạn Dao dùng ánh mắt cổ quái quan sát Bạch Tiểu Thuần và Triệu Thiên Kiêu.
Triệu Thiên Kiêu im lặng một lát sau đó lên tiếng:
– Tiểu Thuần, ta nghe ngươi!
Rạng sáng ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thuần kích động đi lên bong thuyền, mấy ngày qua hắn đã tìm được niềm vui lớn nhất đời mình, đó là trợ giúp Triệu Thiên Kiêu theo đuổi Trần Nguyệt San.
Bạch Tiểu Thuần rất thích làm những việc như vậy, một khi thành công sẽ có cảm giác thành tựu, đám người Thần Toán Tử cũng tham gia vào việc này cho nên sinh lòng hiếu kỳ đi tới bong thuyền.
Lúc sáng sớm Thông Thiên Hải sinh ra sóng gió không nhỏ, nước biển màu vàng không ngừng vỗ vào mạn thuyền, bọt nước bắn tung tóe lên bong thuyền.
Nước biển Thông Thiên Hải có tính ăn mòn cực mạnh, bởi vì trên thuyền đều là thiên kiêu cao cấp nhất trong cùng thế hệ, bọn họ cũng không ngại nước biển.
Cự phách như Triệu Thiên Kiêu có thể kiên trì rất lâu, chỉ cần không ngâm cả người trong nước biển, cho dù nước rơi vào người cũng không bị ăn mòn.
Thời gian trôi qua, lúc này đã giữa trưa, Bạch Tiểu Thuần chờ đợi nhàm chán, đột nhiên hắn phát hiện biển cả giữa trưa rất bình tĩnh, sóng yên gió lặng, bầu trời không mây.
Hắn chờ lâu sốt ruột, vào lúc suy nghĩ nên cải biến thời gian thì bắt gặp Triệu Thiên Kiêu xuất hiện, hắn tươi cười với Bạch Tiểu Thuần, sau đó thu liễm nụ cười và thay bằng sắc mặt lạnh lùng như băng, hắn tự tin tiến lên phía trước, đi vào khu vực ngày thường bị sóng biển đánh vào nhiều nhất, hắn đứng tại chỗ và nhìn chằm chằm vào tầng hai.
Bạch Tiểu Thuần muốn truyền âm cho hắn nhưng đã muộn, vào lúc Triệu Thiên Kiêu đã chọn được vị trí, bóng dáng Trần Nguyệt San xuất hiện trên bong thuyền, nàng xuất hiện với sắc mặt thất lạc, hôm nay nàng ra khỏi phòng, theo thói quen nhìn sang cửa phòng Triệu Thiên Kiêu nhưng không phát hiện ai cả.
Sau đó nàng ra khỏi tầng hai đi về đến bong thuyền, nàng phát hiện thân ảnh Triệu Thiên Kiêu đang đứng ở đầu thuyền với quần áo bình thường, nàng cũng phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Triệu Thiên Kiêu nhìn sang, thời gian như dừng lại khi đôi mắt hai người chạm nhau.
Hiện tại Bạch Tiểu Thuần phát hiện ánh mắt Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San không đúng, bởi vì cách hai người nhìn nhau khác lúc trước.
– Đây là cơ hội tốt!
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn ẩn ẩn cảm thấy bỏ qua cơ hội hiện tại, cho dù sau đó có làm theo kế hoạch đi chăng nữa cũng không hiệu quả, hết lần này tới lần khác biển cả sóng yên gió lặng không có bọt nước xuất hiện, nội tâm Bạch Tiểu Thuần quýnh lên.
Không chỉ hắn gấp, ngay cả Triệu Thiên Kiêu cũng sốt ruột.
Sắp mất đi thời cơ, Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, hắn bộc phát toàn bộ pháp lực Kim Đan hậu kỳ, vận chuyển Bất Tử Trường Sinh Công tới cực hạn, khí huyết tràn ra khỏi cơ thể và ngưng tụ thành một thanh huyết kiếm.
Sau đó thân thể hắn bay thẳng về phía Triệu Thiên Kiêu, do tốc độ quá nhanh nên tới gần trong lập tức, rốt cuộc hắn cũng ngưng tụ thanh huyết kiếm khi ở giữa không trung, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải cầm huyết kiếm chém mạnh vào biển cả đầu thuyền.
—————
Bình luận