Sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần trước mặt, bọn họ phát hiện chung quanh đều là thi thể thổ dân, cảnh tượng vô cùng thảm thiết nhìn mà giật mình, tâm thần chấn động khi phát hiện Bạch Tiểu Thuần không khác gì chiến thần.
– Tham kiến Bạch đại sư!!
– Tham kiến Bạch đại sư!!
Tiếng nói quanh quẩn mang theo rung động khó có thể hình dung, cho dù đa số bọn họ mới gặp Bạch Tiểu Thuần lần đầu nhưng vô cùng kính nể hành động của hắn.
Lúc này tu sĩ chung quanh đều phát hiện thổ dân đang khiếp vía nên không ngăn trở, Bạch Tiểu Thuần vô cùng khẩn trương, tâm thần không ngừng rung động.
Hắn ẩn cảm thấy đây là cơ hội tốt…
– Nhiều người lực lượng lớn…
Bạch Tiểu Thuần nghĩ như thế sắc mặt biến thành lạnh lùng, khí thế trên người lan tràn ra ngoài, hắn vung tay lên cao và hét lớn.
– Đi, ta mang các ngươi quay về Trường thành!
Chỉ là một câu nhưng trong nháy mắt đã đánh động tâm thần vô số tu sĩ chung quanh, bọn họ đều nhìn thẳng Bạch Tiểu Thuần.
Trong chiến trường mờ mịt bất lực, nhìn chung quanh chỉ thấy toàn thổ dân, trong lúc cửu tử nhất sinh bọn họ nhìn thấy hy vọng, một hi vọng quay về Trường thành, bọn họ cũng hiểu đây chỉ là hi vọng vô cùng xa vời.
Nhất là nhìn những đồng bạn chung quanh không ngừng tử vong càng như vậy, trước mắt có người đứng ra nói cho bọn họ biết, hắn muốn dẫn mọi người quay về Trường thành, mà người này có thể làm được, thậm chí còn làm thổ dân sợ hãi, thậm chí hô một tiếng làm cả đời bọn họ không bao giờ quên, tâm thần rung động khó có thể hình dung
– Còn ai muốn chết?
Những lời này ăn sâu vào tâm thần các tu sĩ, bọn họ hô hấp dồn dập, không phải khẩn trương mà là kích động khó nói thành lời, bọn họ nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, lục tục quay đầu thủ hộ chung quanh Bạch Tiểu Thuần, trong mắt bọn họ mang theo khát vọng với sinh mệnh, khát vọng cuộc sống.
– Đi, ai ngăn cản chúng ta, chúng ta liền giết ai!
– Đi, hô to lên, dẫn nhiều… Tu sĩ cùng trở về Trường thành!
– Đi, chỉ sợ chúng ta cuối cùng không thể về Trường thành nhưng chúng ta muốn cả Man Hoang biết rõ quyết tâm của chúng ta!
Bạch Tiểu Thuần rống to lên, mấy trăm tu sĩ chung quanh giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt bọn họ đỏ rực.
– Đi!
Bạch Tiểu Thuần cổ động tinh thần xong liền phất tay, hắn cắn răng xung phong về phía trước, chỉ có như vậy mới có thể hình thành lực ảnh hưởng mạnh hơn trước, mới kích thích quyết tâm muốn sống của mọi người, sau khi vung tay hắn liền bay thẳng về phía màn sáng trận pháp!
– Đi!!
– Đi!!!
Từng tiếng gào thét vang vọng khắp thiên địa, mấy trăm tu sĩ cùng bộc phát toàn lực túm tụm chung quanh Bạch Tiểu Thuần lao đi như mũi tên, bọn họ giết trở về Trường thành.
Những nơi bọn họ đi qua đám thổ dân không ngừng lui ra sau, dù sao biết rõ không địch lại đám người đã có quyết tâm tử vong là chuyện ngu xuẩn, nhất là nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần hung tàn, thổ dân càng như vậy.
Thổ dân là một đám người hung hãn không sợ chết, bình thường chỉ cần đại tù trưởng ra lệnh sẽ lao tới chịu chết như tre già măng mọc, thề phải diệt sát đối thủ.
Hiện tại không có kẻ nào dám xông lên, bọn chúng bỏ mặc mấy trăm tu sĩ giết trở về, nhất là Bạch Tiểu Thuần đang đi tiên phong, hắn dùng lực lượng thân thể của mình mở đường máu, hoàn toàn không sử dụng pháp thuật tấn công.
Bởi vì hắn sợ hãi, hắn cảm thấy nơi này có không ít người giết được mình, linh lực sẽ trở thành đòn sát thủ cuối cùng nhất, cũng may Bất Tử Trường Sinh Công có sức khôi phục kinh người, vì thế hắn mang theo mấy trăm tu sĩ quay về màn sáng trận pháp!
Trên đường quay về thế như trẻ che, sở dĩ thế công sắc bén như vậy là do mấy trăm người đang vào thời khắc tuyệt vọng, cho dù trả giá tất cả ngay sau đó ngã xuống cũng cam lòng, bọn họ không cho phép bất cứ ai giành cọng rơm cứu mạng với mình.
Tiếng nổ mạnh kinh thiên, tiếng chém giết vang vọng khắp chiến trường, bọn họ vừa tiến lên phía trước vừa hô to.
– Còn ai muốn chết!!
– Các đạo hữu năm đại quân đoàn, chúng ta mang các ngươi về nhà!
Lời này không ngừng truyền khắp nơi, truyền khắp bốn phương tám hướng, càng không ngừng có tu sĩ giãy dụa khỏi đám thổ dân gia nhập vào đoàn người, nhân số chung quanh bọn họ càng ngày càng nhiều, từ mấy trăm người biến thành mấy ngàn người.
Quy mô mấy ngàn người vô cùng kinh khủng, thế công của bọn họ càng khủng khiếp.
Bọn họ không khác gì con dao nhọn đâm thẳng vào chiến trường, rất nhiều tu sĩ trong Trường thành chú ý tới, ngay cả Trần Hạ Thiên trên bầu trời cũng nhìn xuống, hắn kinh ngạc trước ý chí cầu sinh của bọn họ.
– Cặp mắt vĩ đại, toàn lực yểm hộ, màn sáng trận pháp tiến lên phía trước tiếp ứng Bạch Tiểu Thuần!
Trần Hạ Thiên ra lệnh, đôi mắt vĩ đại trên tháp cao liên tục bắn tia sáng ra ngoài, tia sáng thanh lý thổ dân trên đường Bạch Tiểu Thuần tiến lên.
Màn sáng trận pháp dù vặn vẹo cũng chậm chạp tiến về hướng Bạch Tiểu Thuần.
Đám đại tù trưởng các bộ lạc cũng phát hiện tình hình.
– Giết kẻ này!
Đúng lúc này nữ tử áo đỏ đang giao thủ với Trần Hạ Thiên đã lên tiếng, giọng nói của nàng lan ra khắp chiến trường, Trần Hạ Thiên tức giận toàn lực ra tay nhưng không có tác dụng, chỉ thấy trên trăm thần hồn Luyện Hồn Sư và mấy ngàn hồn sư đều nhìn sang.
Trong đó có một bộ phận hóa thành hào quang bay thẳng về phía đám người Bạch Tiểu Thuần, thân ảnh bọn họ quỷ dị, tốc độ cực nhanh, cả đám đều là tuấn nam mỹ nữ nhưng ánh mắt âm u, ẩn ẩn nhìn thấy hồn phách trong mắt bọn họ!
Trần Hạ Thiên ra lệnh và cặp mắt vĩ đại mở đường, ngay cả màn sáng trận pháp cũng tiếp ứng, Bạch Tiểu Thuần nghe xong liền kích động, vào lúc hắn kích động lại nghe thấy tiếng quát của nữ tử áo đỏ, ngay sau đó là đám hồn tu đang bay tới.
– Khinh người quá đáng!
Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, nội tâm càng tức giận, cảm giác nhìn thấy sinh cơ nhưng bị người khác ngăn cản làm hắn nổi giận.
– Các huynh đệ, tiêu diệt đám hồn tu, diệt bọn chúng quay về Trường thành!
Bạch Tiểu Thuần gào thét, mấy ngàn tu sĩ chung quanh đều phát hiện tình hình và đồng loạt ra tay.
Những hồn tu kia không phải tiến len một mình, lúc tới gần không rõ đã dùng phương pháp gì bức bách đám thổ dân đang rút lui tiến lên, ánh mắt thổ dân mất tiêu cự và nổi điên như dã thú, bọn chúng liều mạng tấn công đám Bạch Tiểu Thuần.
Cũng may không phải tất cả thổ dân đều bị hồn tu ảnh hưởng, chỉ có một phần thổ dân mà thôi, cho dù như thế cũng tạo thành ảnh hưởng với Bạch Tiểu Thuần.
Trong chớp mắt các hồn tu đã tới gần, có không ít người tiến tới gần Bạch Tiểu Thuần, đám thổ dân cự nhân liều mạng ngăn cản mấy ngàn tu sĩ tiến lên.
—————
Bình luận