Dù hắn đắc ý nhưng cực kỳ cẩn thận khi ra ngoài, sau khi nhìn kỹ tình hình chung quanh, Bạch Tiểu Thuần mới an tâm ra ngoài.
– Mặc dù chỉ cách mười dặm, thậm chí khu vực đó còn nằm trong phạm vi chiến trường nhưng cũng không thể phớt lờ… Mình không thể đi một mình, mang theo càng nhiều người càng tốt.
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một lát, hắn lập tức nhớ đến tu sĩ dưới trướng mình đến.
Lại nghĩ nếu mình mang ít người, lại bất ngờ gặp nguy hiểm phải làm sao bây giờ?
– Mặc kệ, an toàn thứ nhất, ta sẽ gọi cả binh doanh cùng đi!
Sau khi có quyết định, Bạch Tiểu Thuần lập tức an bài một ngàn tu sĩ dưới tay rời đi, Bạch Tiểu Thuần yêu cầu một ngàn tu sĩ phong tỏa tin tức.
Bọn họ cũng không hỏi Bạch Tiểu Thuần đi làm cái gì, bọn họ chỉ biết rõ Bạch Tiểu Thuần là Thiên phu trưởng của bọn họ, càng có ân cứu mạng chính mình, bọn họ chỉ cần nghe lệnh Bạch Tiểu Thuần làm việc là đủ.
Bạch Tiểu Thuần cũng không bạc đãi bọn họ, không tiếc chiến công đổi áo giáp và pháp bảo cho cả ngàn người, hắn càng cấp đan dược cho bọn họ, trang bị của bọn họ vượt qua tu sĩ quân đoàn khác nhiều.
Rốt cuộc chờ thêm mấy ngày, đêm nay trăng mờ sao thưa, bầu trời tăm tối, Bạch Tiểu Thuần ra lệnh một ngàn tu sĩ cải trang tiềm hành ra khỏi Trường thành!
Bọn họ quanh năm ở Trường thành nên hiểu rõ hồn tu, mặc dù không xa lạ bên ngoài Trường thành, y phục hiện tại không giống tu sĩ, ngược lại càng giống hồn tu, nhất là trên người mang theo một ít oan hồn, trên người sinh ra hồn chấn động.
Kể từ đó trừ khi gặp phải cường giả hoặc sử dụng linh lực thi triển đại thần thông, bằng không khó nhìn ra xuất thân của bọn họ.
Dù sao tu sĩ và hồn tu không khác nhau quá lớn, một dựa vào linh khí Thông Thiên Hà, một dựa vào hồn lực mà thôi.
Cả ngàn tu sĩ không đi ra cùng nhau, mà là tứ tán đi ra, bọn họ phân bố chung quanh, trên thực tế chỉ cần Bạch Tiểu Thuần truyền tin, bọn họ sẽ tập hợp trong thời gian ngắn.
Sau khi an bài một ngàn thủ hạ rời khỏi, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy trấn định, cũng cải trang cách ăn mặc sau đó cắn răng đi tới cửa Trường thành.
Lúc rời khỏi Trường thành, Bạch Tiểu Thuần sờ sờ mặt mình, hắn có phần không yên lòng, suy nghĩ một chút liền lấy một thùng trước trong túi trữ vật ra ngoài..
Trong thùng nước đầy nước Thông Thiên Hà, bên trong ngâm một cái mặt nạ, chính là mặt nạ da người biến ảo bộ dạng, cải biến tất cả khí tức, thậm chí có thể che dấu chấn động tính mạng.
– Tuy vật này có vấn đề nhưng trước mắt lại triệt để cải biến khí tức và dung mạo của ta.
– Ta phải nắm chặt thời gian đi một vòng quanh tiểu sơn cốc rồi quay trở về.
– Huống hồ, trong phạm vi mười dặm, chỉ cần không gặp đại quân Man Hoang, ta cũng không gặp nguy hiểm quá nhiều.
Nhìn mặt nạ trong tay, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện thần thái quyết đoán, lúc hắn mang mặt nạ lên mặt, khí tức cải biến rõ rệt, không còn là thanh niên, mà là biến thành hồn tu trung niên mặt vàng như giấy, linh lực chấn động tiêu tán biến thành hồn lực nồng đậm
Hình dạng hồn tu chân chính!
Sau khi làm xong tất cả, Bạch Tiểu Thuần mới yên lòng, hắn bay trong bầu trời tối tăm, tối nay ánh trăng yếu ớt cho nên chung quanh vô cùng tối tăm, chỉ có thể mượn nhờ ánh trăng ảm đạm nhìn thấy vô số tảng đá và hài cốt trên mặt đất…
Chung quanh ngẫu nhiên có cô hồn dã quỷ bay qua, cũng có hung thú nhỏ bới đất tìm thịt thối.
Đêm nay trăng mờ sao thưa trời tăm tối, ánh trăng tàn thỉnh thoảng bị mây đen che khuất, cả mặt đất u ám mờ ảo, thỉnh thoảng có tiếng hung thú kêu gào, từng đám cô hồn dã quỷ kêu thảm thiết, cả thiên địa lâm vào cảnh tượng hoang vắng thê lương.
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần rời khỏi Trường thành, lần đầu tiên là lúc hắn ra chiến trường, hôm nay hắn dùng tốc độ thật nhanh tiến lên phía trước, trái tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh không ngừng, dù hắn đã là tu sĩ Kết Đan Đại viên mãn nhưng trong nội tâm vẫn sợ hãi oan hồn.
Chỉ có điều nỗi sợ hãi nhỏ hơn trước kia rất nhiều, dù sao hắn sống trong Trường thành nhiều năm, hắn hiểu biết nhiều hơn khi tiếp xúc với Man Hoang và oan hồn.
Không nói kiến thức rộng rãi, nội tâm hắn đã có nhận định của riêng mình cho nên sợ hãi biến mất không ít.
– Mục tiêu tu tiên ban đầu của mình là trường sinh bất tử!
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, hắn bay nhanh trong đất trời u ám, trên đường đi bắt gặp không ít hài cốt nằm rải rác khắp mặt đất lạnh lẽo, hắn cảm khái thở dài.
– Không ngờ lại đi đến nơi đây.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn hồi tưởng thời gian và cảm khái thiên địa như bị bao phủ trong số mệnh vô hình, dường như có tồn tại thần bí nào đó đang an bài con đường cho hắn.
Sau nửa ngày về sau, Bạch Tiểu Thuần lắc đầu không nghĩ nữa, nội tâm cảnh giác, bước chân dầm chậm lại, vị trí của hắn đã cách trường thành bảy tám dặm, mặc dù đây là một phần của chiến trường nhưng cũng gần đến biên giới.
Số lượng cô hồn dã quỷ dần dần nhiều hơn nhưng số lượng của chúng không có ý nghĩa so với hồn triều, bởi vì đêm khuya nên chúng kêu gào đặc biệt thê lương, Bạch Tiểu Thuần càng cảnh giác.
Đám dã hồn không có hình người, mà là từng đám từng đám sương mù tỏa ra hàn khí, khi thì ngưng tụ ra hình dạng hung thú hoặc là gương mặt ác linh dữ tợn tấn công đám hung thú đang ăn thịt thối.
Không ít dã hồn đang chui ra chui vào trong đống hài cốt, dường như chúng muốn phụ thể nhưng hài cốt đã mất đi linh động cho nên mặc đám dã hồn bay ra bay vào thế nào cũng không thể phụ thể thành công.
Bạch Tiểu Thuần cẩn thận tiến về tiểu sơn cốc, lúc gặp những dã hồn loại này từ xa liền tránh đi, không phải hắn không thể ra tay, mà là số lượng oan hồn quá ít, phẩm chất không cao, tầm mắt Bạch Tiểu Thuần hôm nay rất cao cho nên chướng mắt. Một khi ra tay sẽ gây chấn động khắp nơi, đến lúc đó cũng mang tới phiền toái không cần thiết, oan hồn nhiều một chút còn tốt, hắn lười ra tay với một đám dã hồn.
Càng tiến lên phía trước oan hồn càng nhiều, Bạch Tiểu Thuần cách tiểu sơn cốc chưa đến một dặm, ánh mắt hắn tỏa sáng quan sát chung quanh.
– Nơi đây có không ít oan hồn!
Hắn bắt gặp trước mặt mình có hơn một ngàn oan hồn tụ tập, chúng phiêu đãng chung quanh và gào thét, trên thực tế bên ngoài Trường thành không có nhiều oan hồn như vậy, chỉ có điều vừa trải qua đại chiến mấy lần, Tụ Hồn Đan của Bạch Tiểu Thuần làm nhiều oan hồn hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, từ đó số lượng oan hồn gần Trường thành tăng nhiều.
– Hơn một ngàn, cũng có thể xem như một ít chiến công.
Bạch Tiểu Thuần động tâm, hắn chậm rãi đến gần và nâng tay lên, trong tay hắn xuất hiện một viên Tụ Hồn Đan, hắn ném Tụ Hồn Đan bay đi như sao băng, lúc rơi vào trong đám oan hồn liền nổ tung, hình thành hấp lực rất mạnh kéo cả ngàn oan hồn vào trong đan dược.
—————
Bình luận