– Chuyện ta mưu phản Bạch gia lớn như vậy, sau khi đi vào ma lao, Bạch gia cũng không dám truy sát, Thái gia… Ta chẳng qua chỉ đoạt hai hồn trận mà thôi, bọn chúng không dám tới.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý tiến vào rùa đá dưới đáy sông, mau chóng quay về ma lao.
Trên thực tế Bạch Tiểu Thuần đoán đúng, ba tộc lão Thái gia vất vả giải thích rõ ràng, sau khi bước vào thành Cự Quỷ cũng chỉ dám đứng ngoài sông bảo vệ thành, bọn họ tức giận và phiền muộn đến cực hạn, suýt chút nữa bị nghẹn thành nội thương, lần này không có biện pháp, bọn họ không thể đi vào ma lao…
Sau một lúc lâu, ba người đành âm trầm rời đi.
Chuyện này nhìn như kết thúc nhưng ảnh hưởng cực lớn trong thành Cự Quỷ không kém việc Bạch Tiểu Thuần mưu phản Bạch gia, rất truyền vào tai Hồn Tu trong thành, phần lớn biết được việc này đều hành động, bọn họ bàn tán việc của Bạch Hạo cùng Thái gia…
– Nghe nói không, Bạch Hạo lại náo ra đại sự, hắn đã đoạt hồn trận của Thái gia, càng dẫn lửa thiêu hồn tràng của Thái gia thành đất cằn!
– Hắn quá biết gây chuyện, phản bội Bạch gia thì thôi, lần này chọc giận Thái gia…
– Ta nghe nói một tên hoàn khố của Thái gia tranh mua hồn với Bạch Hạo, sau đó nâng giá mua sắm đã chọc giận Bạch Hạo, cho nên giết vào.
– Chút việc nhỏ đã làm thế… Bạch Hạo thật lòng dạ độc ác, có thù tất báo, ta còn nghe nói người này có thần thông thiên hỏa, uy lực không tầm thường, thiên hỏa rơi xuống…
Đủ loại ngôn luận, mọi việc như thế, khắp nơi đều truyền tin Bạch Hạo đã đoạt hồn trận của Thái gia, nói hắn tâm ngoan thủ lạt, thần thông thiên hỏa thật đáng sợ, nó cũng trở thành chiêu bài của Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần sờ lên túi trữ vật, nội tâm hưng phấn, lúc này có thu hoạch lớn cho nên hắn cho rằng lựa chọn của mình là sáng suốt.
– Ba đại gia tộc đoạt của ta, ta đi đoạt bọn họ, có qua có lại mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, sau đó thường xuyên đi tuần tra với đội chín, mấy ngày qua Bạch Tiểu Thuần thôi diễn biện pháp luyện hỏa, lúc này mới thừa dịp tuần tra sau đó một mình đi vào trong lao ngục.
Trong khu Đinh nhà lao, nơi này vốn ồn ào, tù nhân áo xám và đám trọng phạm đều làm việc của mình, không có lính canh là lúc bọn họ tự do.
Cho dù là lính canh ngục cũng thường thường không quan tâm tới đám phạm nhân, bọn họ vẫn làm theo ý mình, lúc Bạch Tiểu Thuần bước vào khu Đinh thì cả lao ngục an tĩnh lại.
– Hôm nay ta trực ban, các ngươi đàng hoàng cho ta.
Bạch Tiểu Thuần bước vào lao ngục, chắp tay sau lưng, diễu võ dương oai quát lớn với chung quanh, đám phạm nhân áo xám run sợ, cũng có không ít trọng phạm nhìn sang.
– Hắc tiên!!
– Chính là hắc tiên Bạch Hạo!
– Đây là người lòng dạ độc ác, ta vẫn còn nhớ cảnh tượng hắn thẩm vấn Chu lão ma… Thảm!
Nhất là những phạm nhân bị Bạch Tiểu Thuần thẩm vấn qua, lúc nhìn thân ảnh Bạch Tiểu Thuần liền không tự chủ run rẩy.
Toàn bộ lao ngục khu Đinh vô cùng an tĩnh, những nơi Bạch Tiểu Thuần đi qua không có chút âm thanh nào, thật sự do danh khí của Bạch Tiểu Thuần trong ma lao quá lớn, toàn bộ trọng phạm không cạy miệng suốt trăm năm cũng bị hắn cạy miệng tất cả.
Sau đó bọn họ kinh hãi, là do Bạch Tiểu Thuần thẩm vấn vô cùng thần bí, chỉ có thể thấy màn sương che chắn chứ không thấy cụ thể, từ trong tiếng kêu thảm thiết của đám tù nhân, vô số người vẫn còn sinh ra hồi ức khó quên.
Vào lúc này nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tới đây, toàn bộ phạm nhân khu Đinh toàn cẩn thận, không dám trêu chọc Bạch Tiểu Thuần dẫn phiền toái, càng có không ít phạm nhân áo xám tới nịnh nọt.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đám người chung quanh, nội tâm của hắn vui sướng, cảm giác mình thật sự là thiên kiêu chi tử trong ma lao.
– Quá xuất sắc, đây không phải bản ý của ta, có lẽ ta nên ít xuất hiện mới đúng.
Bạch Tiểu Thuần cảm khái phất tay, hắn đuổi mấy phạm nhân áo xám chung quanh, một mình đi bộ trong ma lao khu Đinh, hắn đi tới nơi vắng vẻ lần trước và ngồi xuống.
– Nơi này rất tốt, khu vực đủ rộng, thích hợp cho ta luyện tập.
Bạch Tiểu Thuần hài lòng nhẹ gật đầu, chung quanh bài không ít cấm chế, hắn phất tay dùng sương mù che chắn tầm mắt mọi người.
Sau khi chải vuốt cách điều chế hỏa diễm mười bốn màu một lúc, hai mắt hắn mở ra nhìn hồn tháp, hắn bắt đầu thử luyện chế hỏa diễm mười bốn màu.
Khi hồn bay ra ngoài, hai tay Bạch Tiểu Thuần bấm niệm pháp quyết, lúc này hỏa diễm chung quanh co rút lại ngưng tụ trong lòng bàn tay, trong tay Bạch Tiểu Thuần xuất hiện hỏa diễm một màu, sau khi luyện tới mười ba màu, hắn hết sức nghiêm túc luyện chế hỏa diễm mười bốn màu.
– Ta có nắm chắc thật lớn khi luyện hỏa diễm mười bốn màu, chẳng qua có chút vấn đề nhỏ cần điều chỉnh, tối đa năm lần là có thể!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, hắn luyện chế theo biện pháp thôi diễn của mình.
Lúc này chung quanh có vô số hồn bay tới, chúng theo thứ tự dung nhập vào trong hỏa diễm của Bạch Tiểu Thuần, hỏa diễm càng lúc càng lớn sau đó hóa thành biển lửa, bắt đầu thôn phệ oan hồn.
Hỏa diễm từ mười ba màu cũng chầm chậm tăng thêm một màu, biến thành mười bốn màu, Bạch Tiểu Thuần biến sắc, hắn lập tức phất tay dập tắt hỏa diễm trong tay.
Bạch Tiểu Thuần nhíu mày nhìn lòng bàn tay của mình, trầm ngâm lấy rất nhiều oan hồn xuất hiện, hắn lại bắt đầu thử nghiệm.
Chín ngày trôi qua, Bạch Tiểu Thuần đã luyện bốn lần, mặc dù mỗi lần đều thất bại nhưng hắn không có nhụt chí, hắn có đủ hồn để thử, vả lại thất bại giúp hắn tổng kết kinh nghiệm, vào lúc ngày thứ mười, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, hai mắt hắn đầy tơ máu nhưng tinh thần rất tốt.
– Vấn đề đã giải quyết xong, lúc này chắc chắn có thể luyện ra hỏa diễm mười bốn màu.
– Một khi ta luyện thành hỏa diễm mười bốn màu, liền đại biểu ta đạt tới Hoàng phẩm đỉnh phong! Nếu có thể luyện thành hỏa diễm mười lăm màu, ta sẽ là Luyện Hồn Sư Huyền phẩm.
Bạch Tiểu Thuần tràn ngập chờ mong, hắn tới Man Hoang không ngắn, hắn cũng hiểu rõ về Luyện Hồn Sư, biết rõ Luyện Hồn Sư Huyền phẩm chính là cảnh giới cao nhất của đại thế gia.
Về phần Địa phẩm. toàn bộ Man Hoang không có bao nhiêu người, bất kỳ người nào cũng có địa vị cực cao, mặc dù không bằng Vương gia nhưng hơn xa Thiên Nhân.
—————
Bình luận