Khi hỏa diễm khuếch tán, hồn triều chung quanh dung nhập vào trong hỏa diễm, quá trình kéo dài nửa nén hương, hỏa diễm mười ba màu biến thành mười bốn màu.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng kích động nhưng tay của hắn rất ổn, hắn bộc phát linh thức và xiết chặc bàn tay, sau động tác của hắn, hỏa diễm mười bốn chậm rãi co rút lại, quá trình này tốn hao tâm thần Bạch Tiểu Thuần rất lớn.
Dùng nửa canh giờ, Bạch Tiểu Thuần cẩn thận co rút hỏa diễm vào trong nắm tay, biển lửa cũng biến mất trong nắm tay của hắn!
Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, hắn hít thở dồn dập nhìn chằm chằm vào nắm tay của mình, chậm rãi vươn tay ra, một đám hỏa diễm mười bốn màu xuất hiện trong tay hắn.
Hào quang lưu chuyển dường như ẩn chứa cực hạn nào đó, khi ánh lửa cháy bập bùng càng có lực lượng chí mạng bộc phát.
Một khi bộc phát, hỏa diễm mười bốn màu không thể uy hiếp Thiên Nhân nhưng có lực lượng tiêu diệt đa số Nguyên Anh!
– Đã thành, ta đã thành công!
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha.
– Ta không biết lúc nào mới có thể luyện thành hỏa diễm mười lăm màu, hẳn là rất khó, dù sao một khi luyện thành chính là Luyện Hồn Sư Huyền phẩm, cũng được, hỏa diễm này dù tốt nhưng nếu không tăng cao chiến lực của ta cũng biến thành vô dụng.
Bạch Tiểu Thuần áp chế kích động trong lòng, sau khi thu hồi hỏa diễm mười bốn màu, hắn nhìn số hồn còn lại luyền có quyết đoán.
– Luyện tất cả đồ vật của ta thành luyện linh mười bốn lần… Mặc dù ta không phải Nguyên Anh nhưng chiến lực tăng lên không ít.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền cố chấp với suy nghĩ của mình
Hắn không do dự nữa, hắn bắt đầu luyện linh, cũng cầm Quy Văn Oa ra.
– Không đúng, nhiều người mắt tạp… Mặc dù có sương mù che lấp nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cái nồi này là bảo bối của ta, tiền tài không lộ ra ngoài, ta phải đi nơi khác.
– Cẩn thận, trong Man Hoang phải lấy ổn thỏa làm đầu, không được khinh thường.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần đứng lên đi ra khỏi amfn sương, hắn hóa thành hào quang bay tới cánh cửa ánh sáng.
Lúc Bạch Tiểu Thuần rời khỏi lao ngục khu Đinh, trong đầu lâu cách vị trí của hắn không xa có lão giả có bớt đỏ trên mặt đang ngồi.
Lão giả cúi đầu, nhìn hắn không khác gì phạm nhân bình thường nhưng lúc này chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện hào quang nhìn hướng Bạch Tiểu Thuần rời đi.
– Luyện ra hỏa diễm mười ba màu không lâu, hắn lại luyện ra hỏa diễm mười bốn màu… Tiểu gia hỏa này thú vị.
Lão giả thấp giọng thì thào, dường như đang cười khẽ, Bạch Tiểu Thuần luyện hỏa tại nơi vắng vẻ, hơn nữa Bạch Tiểu Thuần còn bố trí cấm chế sương mù, vì vậy lúc hỏa diễm mười bốn màu xuất hiện cũng không làm ai chú ý, chỉ có lão giả này biết.
Nhưng rất nhanh hắn nhắm mắt lại không quan tâm tới.
Sau khi rời khỏi khu Đinh, Bạch Tiểu Thuần gặp Hồn Tu đội chín, sau khi cười nói với nhau liền quay về phòng của mình.
– Khoảng cách tuần tra lần sau còn một thời gian, vừa vặn mượn nhờ thời gian này luyện linh tất cả đồ vật của ta.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây nội tâm rất chờ mong, đầu óc của hắn xuất hiện bức họa, trong bức họa là hình ảnh toàn thân của mình đều là bảo vật.
Nghĩ đến chỗ hưng phấn, Bạch Tiểu Thuần cười đắc ý, nội tâm hưng phấn, hắn bắt đầu bố trí một phen, bảo đảm không ngại sau đó bắt đầu lấy oan hồn luyện chế hỏa diễm mười bốn màu, lập tức cầm Quy Văn Oa bắt đầu luyện linh.
Luyện đầu tiên là Vĩnh Dạ Tán, cây dù bị hắn luyện thành mười bốn lần, bộ dáng hơi cải biến một ít, nhất là mặt quỷ trên cây dù giống như cười mà không phải cười, giống như khóc không phải khóc, cực kỳ hãi người, thậm chí mi tâm của mặt quỷ có vết tích, nhìn kỹ không phải con mắt thứ ba, mơ hồ còn ẩn giấu một cái mặt quỷ khác, chẳng qua chỉ hơi nhìn sơ cũng làm Bạch Tiểu Thuần rung động.
– Sợ rằng tiến thêm một bước luyện linh mười lăm lần, nó có thể thành pháp bảo Thiên Nhân rồi.
Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời liếm bờ môi, hắn biết rõ bảo vật luyện linh mười lăm lần sẽ tỏa ra khí tức giống Thiên Nhân bình thường, bảo vật này cực kỳ hiếm thấy trong Man Hoang.
Dù sao Man Hoang có đa sắc hỏa nhưng xác xuất luyện linh thành công không cao, chẳng qua bỏ cái giá lớn cũng có thể luyện ra một ít.
Nhưng trên thực tế, nếu toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều là pháp bảo luyện linh mười bốn lần, tuy nói không phải đứng đầu Man Hoang nhưng có thể làm người ta phải run rẩy.
Luyện chế Vĩnh Dạ Tán, Bạch Tiểu Thuần cẩn thận nhìn chung quanh một phen, sau khi xác định không ngại mới tháo mặt nạ xuống, hắn luyện linh mặt nạ thành mười bốn lần, sau đó lại đeo lên thật nhanh, lúc này mới thở phào một hơi, sau đó hắn cầm cây cung của Chu Nhất Tinh ra, còn có những mũi tên uy lực lớn, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn muốn luyện chế phi kiếm.
Khoa trương nhất là lúc Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy trên bảo y trên người tên hoàn khố Thái gia, hắn không phục không nói, càng cảm thấy phong cách, vì vậy hắn lấy mấy cái giáp da trong túi trữ vật ra luyện linh mười bốn lần.
Nếu hành vi xa xỉ này bị truyền đi, nhất định sẽ làm người ta phát điên, cho đến khi Bạch Tiểu Thuần phát hiện trên người không còn cái gì có thể luyện linh, hắn mới kết thúc quá trình luyện linh làm người ta phát điên, thậm chí ghen ghét mà chết, bởi vì toàn thân hắn là pháp bảo luyện linh mười bốn lần… Có thể nói hắn đã lớn như vậy, hôm nay mới có thể vũ trang tận răng.
– Hôm nay ta có gặp phải lão tổ Thiên Nhân Bạch gia, hắn muốn giết ta cũng không dễ dàng gì.
Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, phát hiện hồn của mình còn non nửa liền vui vẻ.
– Tuy tu vi không tăng cao nhưng trang bị cũng tăng chiến lực của ta lên rất cao, đúng… Phải nhanh chóng luyện ra hỏa diễm mười lăm lần, nói như vậy toàn thân của ta đều là pháp bảo luyện linh mười lăm lần… Thiên Nhân nhìn thấy ta cũng phải há hốc mồm! Ừ, tốt nhất nên làm bọn chúng hâm mộ tới chết, cũng không cần đánh làm gì.
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng hưng phấn, tuy hắn hiểu đạo lý mang ngọc có tội, tuy nói có mặt nạ che giấu lực lượng nhưng một khi bộc phát ra ngoài, bảo vật trên người hắn sẽ xuất hiện kim văn.
Làm xong việc này, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi xuống, hắn dựa theo bút ký của Bạch Hạo thôi diễn hỏa diễm mười lăm màu.
—————
Bình luận