– Đường đường Cự Quỷ Vương lại giả thành phạm nhân trốn tới nơi này… Cự Quỷ Vương, ta khinh bỉ ngươi!
Bạch Tiểu Thuần đắc ý hất cằm lên, bộ dạng trời đất bao la ta là lớn nhất, hắn ngạo nghễ nói với Cự Quỷ Vương.
– Bạch Hạo ta xuất hiện, Cự Quỷ Vương cũng muốn tan thành mây khói, hặc hặc.
Bạch Tiểu Thuần cười to, khí tức to lớn trên người Cự Quỷ Vương rung động, nội tâm của hắn lo lắng, ánh mắt mang theo âm lãnh, dù sao hắn cũng là Bán Thần, cho dù là hiện tại cũng không mất đi uy nghiêm của mình.
– Bạch Hạo…
Hắn muốn lên tiếng, nhưng không đợi hắn nói gì, Bạch Tiểu Thuần đi lên một bước, hắn nâng tay phải hất một cái.
Đùng, hắn vỗ vào đầu Cự Quỷ Vương, trong nháy mắt phong ấn tu vi Cự Quỷ Vương, ngay sau đó tiểu ô quy bên cạnh gào to.
– Cướp đoạt hắn, cướp đoạt hắn!!
Cự Quỷ Vương nghe xong tức giận toàn thân run rẩy, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt mang theo sát ý.
Lúc sát ý vừa xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần đi tới đá Cự Quỷ Vương bay vào vách, lại nhặt chiếc nhẫn trữ vật trên người Cự Quỷ Vương, hắn không ngừng tìm bên trong nhưng không có cái gì.
– Chỉ có một cái trữ vật giới chỉ?
Bạch Tiểu Thuần bất mãn, Cự Quỷ Vương bị nhục nhã chưa từng có, nội tâm hắn tức giận khó diễn tả bằng lời.
Trước kia Bạch Tiểu Thuần trong mắt hắn chỉ là con cờ không có ý nghĩa mà thôi, hắn muốn ném vào để trò chơi thêm thú vị, vì vậy tùy ý bố trí, muốn giết cứ giết, tùy ý bóp nát cũng được, vận mệnh chỉ bằng vào ý niệm của hắn, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng con cờ không có ý nghĩa lại phá tan tất cả tính toán của hắn.
Biến hóa tương phản và cảm giác nguy cơ làm Cự Quỷ Vương không cam tâm, hắn là Bán Thần, kế hoạch của hắn vốn không chê vào đâu được nhưng hôm nay lại rơi vào cảnh này, thay đổi những người khác sợ rằng đã điên cuồng, dù sao hắn cũng là Cự Quỷ Vương, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Trong nháy mắt hắn tỉnh táo, tiểu ô quy đã gào to.
– Chuyện tìm bảo bối này, Bạch tiểu tử ngươi không được.
Nói xong, tiểu ô quy bay thẳng về phía Cự Quỷ Vương, nháy mắt xuyên qua người của hắn, vào lúc xuyên qua, từng món vật trống rỗng xuất hiện, chúng đều rơi xuống trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Một cây trường thương màu đỏ, một ngọc giản màu lam, còn cái bảo bình nhiều màu sắc… Trừ những thứ này ra, còn có một tảng đá màu đen.
Nhìn những vật phẩm rơi xuống, sắc mặt Cự Quỷ Vương biến hóa, gương mặt hắn khó nhìn tới cực điểm, tâm thần ức chế không chịu nổi, những vật phẩm này hắn giấu trong không gian của mình, trừ hắn ra, không người nào có thể tìm tới, tiểu ô quy không ngừng chuyển đồ vật ra ngoài.
– Ngươi…
Cự Quỷ Vương hít thở dồn dập, tròng mắt mở to, những vật phẩm này không nhiều, bất cứ thứ gì cũng là bảo vật kinh thiên.
Trường thương màu đỏ là pháp bảo thành danh của hắn, không phải Thiên Nhân không thể dùng, dùng Thiên Ngoại Vẫn Thiết tạo thành, ẩn chứa mười ức cấm chế, uy lực to lớn, còn là pháp bảo thượng đẳng trong hàng ngũ Bán Thần.
Ngục giản màu lam nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế ẩn chứa truyền thừa chi đạo của hắn, cực kỳ trọng yếu, bảo bình tên là Càn Khôn Nhất Khí Bình, không phải Thiên Nhân không dùng được, trong tay Thiên Nhân có thể thu nạp vạn vật chúng sinh, luyện thành đại dược, lúc trước hắn đạt được bảo vật này đã bỏ ra cái giá lớn, thậm chí lần này Cửu U Vương ra tay cũng là vì vật này.
Về phần hòn đá màu đen, vật ấy độc nhất vô nhị thiên hạ, ngay cả hắn cũng không biết lai lịch, truyền thuyết là di vật của Khôi Hoàng, hắn âm thầm đạt được mà không có ai biết.
Mấy loại vật phẩm này, có thể nói là tài phú lớn nhất của hắn, hiện tại bị tiểu ô quy mang ra, Cự Quỷ Vương không lo lắng không được.
Bạch Tiểu Thuần vui mừng, tranh thủ thời gian cầm lên xem xét, sau khi xem nhưng không nhìn ra cái gì, vả lại cũng không thể thi triển, phía trên có ấn ký của Cự Quỷ Vương, nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra những vật phẩm này không tầm thường.
– Có thể bị Cự Quỷ Vương cất giấu như thế, nhất định là bảo bối! Cho dù ta không dùng được, lần sau cũng có thể sử dụng.
Bạch Tiểu Thuần vui thích thu hồi vào tay mình, tiểu ô quy vô cùng đắc ý nhìn sang Cự Quỷ Vương.
– Trước mặt Quy gia, còn muốn giấu đồ vật, nằm mơ!
Cự Quỷ Vương khống chế tâm tình của mình, hắn hiểu kết quả đã như thế, mặc dù tức giận ngập trời cũng không thể giải quyết vấn đề gì, cho dù nội tâm đang rỉ máu… Cũng chỉ có thể nghiến răng bảo mình khôi phục bình tĩnh.
– Mục đích của ngươi là cái gì!
Cự Quỷ Vương thở sâu, hắn nói ra từng chữ một, mặc dù tu vi suy yếu, hơn nữa sinh tử không do bản thân khống chế, sau khi bình tĩnh thì đôi mắt thâm sâu mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm, lúc hắn nói chuyện, sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn hắn như thế thì chột dạ, nhất là nghĩ tới thân phận và tu vi của đối phương là Bán Thần, hắn cũng sinh ra tâm thần bất định.
– Làm ta sợ?
Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, ngay sau đó bản thân cảm thấy xấu hổ, suy nghĩ đối phương đã như vậy rồi còn sợ hãi, lại nghĩ tới đối phương xem mình là quân cờ thì giận dữ, hơn nữa bên cạnh có tiểu ô quy đang khinh bỉ nhìn hắn, Bạch Tiểu Thuần liền tức giận, thẹn quá hoá giận đi lên tát vào đầu Cự Quỷ Vương.
– Nhắm mắt lại nói chuyện!
Bạch Tiểu Thuần tức giận, sau đó liếm liếm bờ môi nhìn Cự Quỷ Vương đang tức giận run rẩy, Bạch Tiểu Thuần có cảm giác kích thích.
– Đầu Bán Thần bị ta đập qua, cảm giác thật kích thích và hưng phấn.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần nóng như lửa đốt, bởi vì kích thích cho nên hắn vỗ thêm một cái.
– Hắc, không nghe lời có đúng không, nhắm mắt nói chuyện với ta.
– Bạch Hạo, ngươi muốn chết!!!
Cự Quỷ Vương sắp nổi điên, nếu hắn khôi phục tu vi tuyệt đối sẽ chụp chết Bạch Tiểu Thuần, tuyệt đối đánh lại mây trăm cái, hắn muốn Bạch Tiểu Thuần biết rõ hậu quả dám vỗ đầu hắn là gì.
– Còn uy hiếp ta, ngươi còn dám uy hiếp ta, ngươi đừng ép ta, ta là đệ nhất hắc tiên của ma lao, một khi ta nổi giận, chính ta còn sợ ta!
—————
Bình luận