Trong tiếng ầm ầm, kim văn thứ hai xuất hiện, vẫn chưa kết thúc, sau đó là đạo thứ ba, thứ tư…
Sau khi kim văn thứ tư xuất thế, trên Nguyên Anh của Bạch Tiểu Thuần bạo phát khí thế muốn đột phá cảnh giới, muốn từ Nguyên Anh sơ kỳ bước vào Nguyên Anh trung kỳ!
Lực trùng kích không nhỏ nhưng vẫn kém một ít, mấy lần sau đó Bạch Tiểu Thuần không thể không từ bỏ, hai mắt mở ra, ánh mắt xuất hiện quang mang khiếp sợ.
Tia sáng này chói mắt, cùng lúc trước lúc hắn vừa mới Nguyên Anh so sánh, chênh lệch cực lớn!
– Cực hạn, tuy sau khi luyện linh lần thứ mười lăm, nhất định có thể đột phá trở thành Nguyên Anh trung kỳ.
Bạch Tiểu Thuần yên lặng nói nhỏ, Nguyên Anh trở về nhục thân.
Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần nhìn kim văn thứ tư, trên tấm bia đá ở thành Khôi Hoàng có tên Bạch Tiểu Thuần đứng đầu bản, số lượng sau tên biến thành mười bốn lần, tất cả Hồn Tu nhìn thấy đều mở to mắt, rất nhiều người ngây ngốc, bọn họ không dám tưởng tượng, người thừa kế Minh Hoàng của Man Hoang cuối cùng chọn Bạch Tiểu Thuần, không biết khi đó sẽ sinh ra phong bạo lớn cỡ nào.
Dường như tất cả không dám suy nghĩ… Cũng chính thời điểm này, trong thành Khôi Hoàng có khí tức Thiên Nhân bộc phát ngập trời.
Khí tức này làm thiên địa biến sắc, tường vân vỡ vụn, những cự long trong tầng mây cũng biến mất nhanh chóng, một bóng người xuất hiện trong quân đoàn Cự Quỷ và phóng lên tận trời, đó là một nữ tử, tướng mạo tuyệt mỹ, thân thể thướt tha, hết lần này tới lần khác sát khí bành trướng, trong mắt phượng mang theo sát cơ và điên cuồng, đó là… Hồng Trần Nữ!
Tu vi của nàng đã sớm khôi phục, vốn đang bế quan không biết việc bên ngoài, tướng lĩnh dưới trướng biết Hồng Trần Nữ có thâm thú đại hận với Bạch Tiểu Thuần cho nên truyền âm bẩm báo một phen.
Sau khi nghe tin tức của Bạch Tiểu Thuần đáng chém ngàn đao kia, Hồng Trần Nữ nổi điên, lúc này bay thẳng về tấm bia Minh Hoàng, trong nháy mắt nàng giáng lâm đã nhìn chòng chọc vào cái tên đứng đầu bia đá, cả người run rẩy, sát khí hóa thành thực chất.
Đám người bốn phía nhìn thấy Hồng Trần Nữ, lập tức biến sắc, bọn họ nhanh chóng ôm quyền bái kiến, đều biết Hồng Trần Nữ chính là tân tấn Thiên Nhân, nàng thiên tư kinh diễm tuyệt luân, tuy là Thiên Nhân mới nhưng chiến lực không tầm thường.
– Bạch Tiểu Thuần… Bạch Tiểu Thuần…
Đột nhiên Hồng Trần Nữ ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm mang theo hàn quang sáng ngời, trong nháy mắt nhìn tấm bia đá, nàng hiểu Bạch Tiểu Thuần đã trở thành Thiên Đạo Nguyên Anh, nghĩ đây nội tâm nàng điên cuồng, lập tức cầm ngọc giản truyền âm cho quân đoàn dưới trướng.
– Không tiếc đại giới, tìm Bạch Tiểu Thuần, ta muốn sống!
Toàn bộ quân đoàn đều hành động, lần lượt từng bóng người xuyên thẳng trong quân đoàn, từng mệnh lệnh được đưa ra, quân đoàn Cự Quỷ bắt đầu bộc phát toàn lực theo lệnh Hồng Trần Nữ, đi tìm Bạch Tiểu Thuần!
Cùng lúc đó, trong thành Khôi Hoàng còn có một nữ tử đang nhìn chằm chằm vào tấm bia đá Minh Hoàng, khác với Hồng Trần Nữ, trong mắt nữ tử này không có băng hàn, chỉ có lo lắng và suy nghĩ.
Nàng chính là… Nghịch Hà tông Trần Mạn Dao!
Thân là người Man Hoang, sư tôn nàng có lai lịch cực lớn, nàng ở trong thành Khôi Hoàng có địa vị siêu nhiên, nàng vĩnh viễn không quên việc trong Nghịch Hà tông, không quên sự kiện tại Tinh Không Đạo Cực Tông, cũng không quên tình hình trên chiến thuyền vượt biển…
Những năm qua quay về Man Hoang, trong đầu của nàng cuối cùng xuất hiện thân ảnh này tới thân ảnh khác, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần xuất hiện nhiều nhất.
Lúc trước, sau khi nàng biết Bạch Tiểu Thuần mất tích, thậm chí vô cùng có khả năng chết, nàng trầm mặc, nội tâm chua xót và bi thương, nàng đã mất thời gian rất lâu nhưng vẫn chưa thích ứng.
Sau khi nàng nghe tin tức về bia đá Minh Hoàng, hô hấp của nàng dồn dập, trong mắt nàng xuất hiện ánh sáng chói mắt.
– Tiểu Thuần… Ngươi ở đâu…
Cùng một thời gian, tại thành Khôi Hoàng, trong hoàng cung có pháp lệnh truyền ra ngoài, Khôi Hoàng thế hệ này đang bế quan, vị Đại thiên sư kia có địa vị vượt xa Khôi Hoàng, hắn mang thiên tử lệnh chư hầu, vào lúc này hắn mở mắt ra.
Lúc hắn mở mắt, đám cự long trên bầu trời lẫn trốn, đại địa chấn động, các cường giả trong thành Khôi Hoàng đều run rẩy, nhao nhao thu hồi thần thức, không ai dám mạo phạm uy nghiêm của hắn.
Ánh mắt Đại thiên sư giống như từ bầu trời nhìn xuống, nhìn vào cái tên đầu tiên trên tấm bia đá Minh Hoàng.
Hồi lâu, hắn thu hồi ánh mắt, sau đó lại có một pháp lệnh truyền ra khắp Man Hoang.
– Tìm Bạch Tiểu Thuần, mang hắn tới gặp ta!
Pháp lệnh không lấy danh nghĩa Đại thiên sư truyền ra, mà là lấy thánh chủ Khôi Hoàng thế hệ này, kể từ đó cho dù là bốn đại Thiên Vương cũng ngầm thừa nhận.
Trận phong bạo tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần tràn ngập toàn bộ Man Hoang.
Thời điểm này Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, trong mật thất, khi hắn mở mắt, toàn bộ mật thất như bị thiểm điện xẹt qua, uy áp Nguyên Anh bộc phát dữ dội.
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn vô cùng sung sướng, sau khi hắn cẩn thận kiểm tra thân thể, phát hiện mình đã là Nguyên Anh sơ kỳ đại viên mãn, lúc này hắn kích động, nhất là nhìn thấy trên Nguyên Anh có bốn đạo kim văn, hắn đắc ý không chịu nổi,, tay áo hất lên, cánh cửa bế quan mở ra, Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang đi ra ngoài.
Thời điểm đang suy nghĩ nên đi rêu rao một chút, để đám người kia biết mình không phải Kết Đan, thần thức bao phủ bốn phía, vào lúc đó sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa.
Trong thần thức của hắn có tiếng nghị luận của nhiều người, mà cái tên bị người ta nghị luận làm Bạch Tiểu Thuần giật mình không nhỏ, tất cả tâm tư khoe khoang và vui sướng biến mất không còn lại gì, chỉ còn lại kinh hoàng và sợ hãi.
– Nghe nói chưa, Bạch Tiểu Thuần xuất hiện! Ngươi không biết Bạch Tiểu Thuần sao? Ta nói cho ngươi biết…
– Luyện linh Nguyên Anh mười bốn lần đấy, đây là việc điên cuồng, không ngờ có người làm được!
– Khôi Hoàng hạ chỉ tìm khắp Man Hoang cũng phải bắt sống người này… Nên như vậy, bằng không, nếu hắn trở thành người thừa kế Minh Hoàng thì nó sẽ biến thành trò cười lớn.
Từng đoạn nói chuyện đã làm Bạch Tiểu Thuần sợ hãi sắc mặt tái nhợt, thân thể suýt hư thoát, bởi vì hắn quên mất một điểm mấu chốt… Luyện linh Nguyên Anh sẽ xuất hiện trên tấm bia đá Minh Hoàng!
– Xảy ra chuyện lớn…
Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, nội tâm rất hối hận, suy nghĩ bản thân mình đang tìm đường chết… Trong nội tâm hoảng loạn, hắn lập tức bỏ suy nghĩ đi khoe khang, càng hạ quyết tâm, mình có thể cũng không lộ Nguyên Anh để người ta phát giác, cũng may mặt nạ của hắn đã luyện linh nhiều lần, càng cường hãn hơn xưa, lực ẩn giấu kinh người, hắn từ đầu đến cuối cũng không buông lỏng ẩn tàng, cho nên giờ phút này mặc dù trở thành Nguyên Anh nhưng không có người nào biết.
—————
Bình luận