– Không sao, việc này Bạch mỗ sớm có kế hoạch, chúng ta đi chậm mới tốt.
Bạch Tiểu Thuần cười nói, không có giải thích, hắn cầm ngọc giản truyền âm, lúc này đám người bay về hướng Trần gia.
Thời khắc này Trần gia đã sớm có chuẩn bị, trên thực tế trước đó lão tổ Trần gia đã sớm làm ra chuẩn bị xấu nhất, cũng sớm có phân phó tương ứng, cho nên hiện tại Trần gia đã tận lực di chuyển tài nguyên đi nơi khác, chẳng những âm thầm đưa tộc nhân rời đi, phân tán tài bảo tới các nơi, hóa thành mấy phần, đưa tới các bộ lạc thổ dân dưới trướng.
Những bộ lạc thổ dân này nhìn như không liên quan tới Trần gia, nhưng trên thực tế đã sớm bị khống chế từ nhiều năm trước.
Bây giờ, sau khi biết Thái gia xảy ra chuyện, đám người Trần gia cũng nơm nớp lo sợ, trong tổ điện Trần gia, tộc trưởng Trần gia và một đám tộc lão âm trầm, bọn họ không thể bình tĩnh nổi.
– Hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề, từ sau khi biết được lão tổ bị giam giữ, chúng ta đã bất đầu phân tán nội tình…
– Vì không bị phát hiện, chẳng những phân ra mấy phần, càng ẩn giấu hành tung, đoán chừng hiện tại… Những tộc nhân kia cũng sớm tới bộ lạc thổ dân rồi.
– Tuy chúng ta không dời đá nện chân mình… Dường như Cự Quỷ Vương không có dự định muốn diệt chúng ta, chỉ muốn suy yếu nội tình… Một khi phát hiện chúng ta di chuyển tài phú…
– Hừ, lão tổ chỉ là bị giam giữ, Trần gia khác với Thái gia, chúng ta không chờ chết.
Tộc trưởng Trần gia lên tiếng, vào lúc hắn dốc sức di chuyển nội tình, mặc dù vẫn hoảng sợ nhưng kiên quyết làm.
Lúc đám người Trần gia thương lượng đối sách, bỗng nhiên nơi xa có tiếng rít phá không bay tới, đám người biến sắc, lúc này ra khỏi tổ điện nhìn hai vạn Hồn Tu bay tới.
Hai vạn Hồn Tu ngựa quen đường cũ, sau khi giáng lâm liền bao vây Trần gia, sau đó trách ra mọt con đường để Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang cất bước đi tới, Trần Hải đi theo bên người, lúc ánh mắt nhìn người Trần gia, sát ý bộc phát không chút che dấu.
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần giáng lâm Trần gia, tại một bộ lạc tỏổ dân quy mô trung đẳng trên ngọn núi gần thành Cự Quỷ, Chu Nhất Tinh và Lý Phong và mấy ngàn Hồn Tu đang đứng nơi đó.
Trong tay Chu Nhất Tinh cầm ngọc giản, trong mắt mang theo hàn quang nhìn Lý Phong bên cạnh.
– Lý huynh, đại tổng quản bàn giao, chúng ta nên động thủ, công đầu này là của hai chúng ta.
– Trần gia ám độ trần thương thì có ích lợi gì!
Lý Phong vui mừng, nội tâm tràn ngập chí khí, trước kia khi Bạch Tiểu Thuần hoa lệ xoay người làm đại tổng quản, hắn và Chu Nhất Tinh cũng xoay người, hai người cũng câu thông qua, biết bây giờ tầm mắt khác biệt, thành Cự Quỷ có thế lực đông đảo, bọn họ không cần nội đấu, hiện tại phải liên hợp với nhau mới có thể đi xa, một bước lên mây, bọn họ lên như diều gặp gió, hiện tại hắn đi cùng với Chu Nhất Tinh, mang theo mấy ngàn người đi tới bộ lạc thổ dân.
Trong bộ lạc thổ dân, khi Chu Nhất Tinh cùng Lý Phong ra lệnh liền xông lên, mấy ngàn người trực tiếp giết vào.
Tộc nhân Trần gia ẩn nấp trong bộ lạc khiếp sợ, trong tuyệt vọng giãy dụa phản kháng, trong lúc chém giết, tại một trướng bồng có người vui mừng hô to.
– Tài bảo Trần gia ở chỗ này!
Chu Nhất Tinh cuồng hỉ, hắn là người đầu tiên xông vào trướng bồng, Lý Phong không nghĩ nhiều, vì đoạt công, cũng đi vào, trong nháy mắt hắn tiến vào, sắc mặt hắn biến hóa, bởi vì trong trướng bồng không có tài bảo, mà là có ba người mang theo sát cơ lao về phía hắn! Một người trong đó chính là Chu Nhất Tinh!
– Chu Nhất Tinh ngươi…..
Lý Phong kinh hãi, hắn muốn lui nhưng đã chậm, đây là Chu Nhất Tinh bố trí sát cục, hắn rống to đè thấp tiếng la của Lý Phong, không bao lâu, Lý Phong phun máu tươi sụp đổ, trái tim bị đánh nát.
Hắn muốn nói gì đó nhưng lại cũng không nói ra được.
– Giết ngươi, không phải là vì tranh công.
Chu Nhất Tinh ngồi xuống, hắn dùng giọng điệu chỉ Lý Phong nghe được, nói xong liền vỗ một chưởng lên thiên linh của Lý Phong, đánh Lý Phong hồn phi phách tán.
Làm xong những việc này, Chu Nhất Tinh đứng dậy nhìn hai người bên cạnh mình, ngưng trọng mở miệng hứa hẹn vinh hoa phú quý, hai người này xem như tranh cung cho Chu Nhất Tinh, biết mình giúp đại ân, từ nay xem như người mình, lại nghe Chu Nhất Tinh trịnh trọng hứa hẹn liền an tâm.
Rất nhanh, tộc nhân Trần gia trong bộ lạc bị trấn áp, càng thu sạch nội tình Trần gia giấu trong bộ lạc. Cùng một thời gian, mấy bộ lạc khác trong phạm vi thành Cự Quỷ cũng diễn ra cảnh chém giết thu toàn bộ tài bảo Trần gia ám độ trần thương mang đi.
Số lượng tài phú đông đảo làm người ta trợn mắt líu lưỡi, hô hấp dồn dập, không ai dám tham tài phú của Bạch tổng quản, sau khi nộp lên cho Chu Nhất Tinh, Chu Nhất Tinh không nhìn nhiều, hắn mang theo nhân mã đi về Trần gia.
Trên đường đi, rất khéo đi ngang qua Mê Hồn Lâm, trong mắt Chu Nhất Tinh xuất hiện hàn quang, tìm lý do diệt sát bộ lạc nơi đây, càng trùng hợp hai tên Hồn Tu chặm giết hắn cũng bị diệt sát.
– Hiện tại hắn không có sơ hở! Mẹ nó, ta cũng không phải vì hắn, mà là vì mình!
Chu Nhất Tinh cố gắng không suy nghĩ chuyện trong địa cung, thì thào nói nhỏ, những chuyện này không phải do Bạch Tiểu Thuần an bài, mà là Chu Nhất Tinh tự mình làm mà thôi.
Thân phận của Bạch Tiểu Thuần không bị Cự Quỷ Vương hoài nghi, Chu Nhất Tinh biết quá nhiều chuyện, đã sớm hoài nghi, nhất là Bạch Tiểu Thuần Kết Anh, đáy lòng của hắn xác định tám chín phần, vạch trần thân phận Bạch Hạo có chỗ tốt nhưng chỉ có một lần, ngược lại như bây giờ, buộc chặt cùng một chỗ đánh cược tương lai lâu dài!
Vào lúc này bên ngoài Trần gia, sát khí từ trên người hai vạn Hồn Tu bộc phát ngưng tụ cùng một chỗ tạo thành uy áp khiến người ta kinh tâm động phách, trực tiếp bao phủ Trần gia.
Tộc nhân Trần gia lưu lại đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ngay cả tộc trưởng Trần gia và các tộc lão cũng hít thở dồn dập, cảm thấy nguy cơ sinh tử tới gần.
Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần đi tới, sắc mặt tộc trưởng Trần gia dữ tợn, hắn quát lớn.
– Bạch Hạo, ngươi đừng khinh người quá đáng!!
Bạch Tiểu Thuần dừng bước, trong mắt xuất hiện hàn quang, hắn sớm đoán ra thái độ cường ngạnh của Trần gia, dù sao Trần gia dám can đảm làm ra chuyện luyện chế cấm phiên nhân thần căm phẫn.
Trần gia chỉ có hai lựa chọn, hoặc là cường ngạnh đến cùng, liều chết giãy dụa, hoặc là hẹn mọn tới cực hạn, cúi đầu với tất cả.
Bình luận