an tỷ tỷ” Ngọc phi hành lễ với Thượng Quan Lâm Nhi, dịu dàng cười nói:
“Muội nghe nói hôm nay tỷ tỷ té xỉu trên đường. Bây giờ thân thể tỷ thế
nào rồi?”
“Bổn cung không sao” Sắc mặt Thượng Quan Lâm Nhi có
chút hốc hác, cho dù rất không muốn nhưng vẫn không thể không ứng phó
với Ngọc phi.
Nếu như lúc trước không có tức giận nhất thời mà gả cho Sở Ngọc, thì có lẽ nàng sẽ ung dung tự tại hơn rất nhiều. Phụ thân
yêu thương nhất là nàng, nếu nàng thật sự không muốn thì phụ thân cũng
sẽ không bức bách.
Nếu như… Nếu như nàng gả cho Hàn Chỉ, vậy thì mọi chuyện có phải sẽ không giống với hiện tại hay không?
Trong lòng Thượng Quan Lâm Nhi chua xót, chỉ là trên đời này không có ‘nếu
như’. Ngày hôm nay của nàng, hơn phân nửa là do chính nàng gieo gió gặt
bão. Nàng cứu được một mạng của Hàn Chỉ, lại cũng không thể bắt buộc hắn trả ân bằng cách cưới nàng. Tất cả đều là do nàng tự tưởng tượng, một
mực đều do nàng sai.
Thế nhưng tại sao trong lúc hắn hạnh phúc
đứng bên cạnh nữ nhân khác, mà nàng lại phải cả ngày lẫn đêm tranh đấu
với những nữ nhân đầy tâm cơ này?
Thế giới này còn rất nhiều chuyện không công bằng!
“Tỷ tỷ, hay là mời thái y đến xem bệnh đi? Đừng làm trễ nãi chuyện công của thái tử gia. Thái tử gia đến đây cũng không phải để du ngoạn, tỷ tỷ
nghĩa xem muội nói có lý không?” Ngọc phi nhếch mi, hoàn toàn không quan tâm Thượng Quan Lâm Nhi có đặt nàng ta vào mắt hay không. Nữ nhân này
luôn tự cho mình là thanh cao. Thanh cao thì thế nào? Còn không phải
đứng đó nhìn thái tử cưới hết nữ nhân này đến nữ nhân khác vào cửa hay
sao? Nếu thật sự có bản lĩnh thì giữ chặt thái tử gia đi, ở trước mặt
các nàng giả vờ thanh cao thì có tác dụng gì?
“Thân thể bổn cung
không khỏe, tự sẽ sắp xếp cho muội muội đến hầu hạ thái tử gia, muội cứ
yên tâm. Nếu muội muội không còn chuyện gì khác thì hãy về trước đi, bổn cung mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút” Thượng Quan Lâm Nhi hạ lệnh đuổi khách, sau đó đứng dậy đi về phía giường của mình.
“Vậy muội đi trước, tỷ tỷ bảo trọng thân thể!” Ngọc phi mỉm cười nịnh hót với bóng lưng của Thượng Quan Lâm Nhi.
Sau đó nàng ta lắc lắc vòng eo lẳng lơ, rời đi.
Thượng Quan Lâm Nhi nằm trên giường trong chốc lát, thật sự cảm thấy phiền đến không thể tả được, ngực như bị vướng phải thứ gì đó khiến cho nàng
không thở nổi.
Đứng dậy đi ra ngoài, không biết sao lại đi đến sân viện của Hàn Chỉ. Thế nhưng Hàn Chỉ lại ở cùng một chỗ với Vân Liệt Diễm.
Từ khi bọn họ xuất phát, mỗi ngày Hàn Chỉ đều kiên trì đến phòng ngủ của
Vân Liệt Diễm. Vân Liệt Diễm dùng mọi thủ đoạn cũng không đuổi được hắn, cuối cùng đành phải ra lệnh cưỡng chế hắn mỗi đêm chỉ có thể nằm trên
giường nhỏ, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của nàng rồi.
Xem ra Vân Liệt Diễm đã không còn khả năng nhẫn nhịn nữa, Hàn Chỉ cũng chỉ miễn cưỡng đồng ý.
Lúc này, Vân Liệt Diễm vừa mới tắm rửa cho nên tóc vẫn còn ẩm ướt, Hàn Chỉ
cầm khăn lau khô tóc cho nàng. Vân Liệt Diễm nằm trên ghế dựa ngoài sân, nhắm mắt hưởng thụ. Đôi lúc Vàng còn cầm lấy một trái nho nhỏ đút cho
nàng. Từ sau khi Vàng ăn nho liền nghiện, đôi móng vuốt nhỏ không ngừng
ngắt nho, vẫn không quên thỉnh thoảng đút cho Vân Liệt Diễm một quả.
Cho nên, lúc Thượng Quan Lâm Nhi đi đến liền nhìn thấy một khung cảnh tình cảm như vậy.
Nàng không dám tin lùi về phía sau vài bước. Nàng nhìn lầm sao? Đúng, nhất
định là nhìn lầm rồi, Hàn Chỉ làm sao có thể làm ra loại chuyện đó? Ở
bên cạnh hắn cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện bất kỳ một nữ tử
nào. Từ trước đến nay hắn đều duy trì khoảng cách ít nhất là hai mét với những nữ nhân khác, vậy thì người kia nhất định không phải là Hàn Chỉ.
Vân Liệt Diễm nghe thấy tiếng động, quay đầu lại liền nhìn thấy Thượng Quan Lâm Nhi với đôi mắt ngập nước, thân thể lung lay như sắp ngã.
“Ấy, thái tử phi nương nương, ngươi làm sao vậy? Không phải lại sắp té xỉu
đó chứ?” Vân Liệt Diễm vội vàng đặt Vàng qua một bên, nhảy dựng lên từ
trên ghế dựa, chạy tới đỡ lấy nàng ta.
“Thái tử phi nương nương,
ngươi không sao chứ?” Vân Liệt Diễm thật sự không rõ, nữ nhân này đã bị
cái gì kích thích? Làm sao có thể yếu ớt như vậy? Nhìn thân thể của nàng ta tuy không tốt lắm, nhưng cũng không thể hở ra là té xỉu.
Hàn
Chỉ ném chiếc khăn lên trên ghế, đi đến vị trí cách Vân Liệt Diễm cùng
Thượng Quan Lâm Nhi khoảng chừng ba mét, lạnh nhạt hỏi: “Nàng khỏe
không?”
Không đặc biệt thân mật cũng không đặc biệt xa cách, giống như chỉ đang hỏi thăm một người xa lạ.
Thượng Quan Lâm Nhi miễn cưỡng nở một nụ cười cực kỳ khó coi: “Ta không sao”
“Các ngươi quen nhau à?” Vân Liệt Diễm nhìn thấy khi mình hỏi, Thượng Quan
Lâm Nhi không chút phản ứng, nhưng Hàn Chỉ chỉ mới mở miệng thì nàng ta
liền đáp. Quả nhiên là mình thiếu sức quyến rũ rồi, những mỹ nhân yếu ớt này đều chỉ yêu thích nam nhân thành thục mà thôi.
“Ừ, nàng ấy
tên là Lâm Nhi, đã từng cứu mạng của ta” Hàn Chỉ giới thiệu Thượng Quan
Lâm Nhi, lại quay mặt sang nói với Thượng Quan Lâm Nhi: “Đây là thê tử
của ta, Vân Liệt Diễm”
Khóe mắt Vân Liệt Diễm co rút. Làm sao
trên đời này còn có loại người như vậy chứ? Cô nàng này xem ra là có
tình ý với hắn, hắn nói như vậy còn không khiến người ta tức chết hay
sao?
Quả nhiên, Hàn Chỉ vừa mới nói xong, sắc mặt Thượng Quan Lâm Nhi đã tái nhợt như một trang giấy. Nàng ta cắn chặt cánh môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, dường như tùy thời đều có thể rơi xuống.
“Ha ha, hai người đã quen biết thì cứ từ từ trò chuyện, ta đi tìm thức ăn
đât, đói quá rồi!” Lòng bàn chân Vân Liệt Diễm như bị bôi mỡ, nhanh
chóng lẻn đi.
Choáng, nếu có cơ hội tốt như vậy còn không biết
nắm chắc thì nàng chính là kẻ ngu rồi! Nàng nghĩ nhiều cách mà vẫn không đá được Hàn Chỉ ra ngoài, bây giờ xem như đã tìm được nhân vật chính,
phải biết nắm chắt thời cơ. Thượng Quan Lâm Nhi, Vân Liệt Diễm rốt cuộc
cũng nhớ ra là ai, người này chính là đối tượng kết hôn mà Hàn Chỉ từng
đắn đo lúc trước. Xem ra, người ta đối với hắn vẫn còn tình ý.
Nếu hai người bọn họ có thể thành đôi, tên Hàn Chỉ kia cũng sẽ không đi
theo nàng nữa. Bên cạnh luôn có một nam nhân mờ ám không rõ với mình,
thật sự là một chuyện không tốt chút nào.
Vân Liệt Diễm nghĩ như
vậy liền ôm lấy Vàng, định đến tìm Vân Thiểm Thiểm cho hai đứa bồi dưỡng tình cảm. Không ngờ, còn chưa tìm được Vân Thiểm Thiểm đã đụng phải một người khác – thái tử Sở Ngọc.
“Chào ngươi” Vân Liệt Diễm tùy tiện chào hỏi, dù sao cũng không quen biết nhiều.
Ánh mắt Sở Ngọc rơi trên người Vân Liệt Diễm. Nàng vẫn mặc một bộ áo màu
đỏ, giày bó cao đến gối, giống như một nữ tử trên thảo nguyên. Thế nhưng dáng người nàng lại rất cao quý, không một nữ từ đam mê cưỡi ngựa nào
có thể so sánh được.
Nàng không búi tóc, bỏ mặc cho mái tóc đen
tuyền dài đến eo rối tung trên vai đầu, cả người mang theo mùi thơm sau
khi tắm khiến cho người cảm thấy nhộn nhạo.
Chỉ cần liếc nhìn, Sở Ngọc liền biết đây là một nữ tử phóng khoáng. Trên người nàng không có
bất kỳ lễ giáo hay khuôn khổ nào, nàng liều lĩnh không ai bì nổi, không
đặt bất luận kẻ nào vào mắt.
Đó là một nữ tử khiến cho người ta hâm mộ cỡ nào.
Đôi mắt Sở Ngọc không khỏi trở nên thâm thúy. Là người hoàng tộc, thân là
thái tử, hắn đã quá thiếu thốn tự do cùng cuồng vọng như vậy rồi.
“Thái tử?” Vân Liệt Diễm liếc nhìn Sở Ngọc vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Người này làm sao lại không có lễ phép như vậy? Không biết không thể tùy tiện nhìn chằm chằm vào nữ tử hay sao?
Nếu không phải người nọ
là ca ca của Sở Từ, mà nàng thì lại đang trú ngụ trong nhà người ta thì
nàng đã vung cho hắn một cái tát rồi, chẳng thèm quản hắn có phải là
thái tử khỉ gió gì hay không!
“Bổn cung thất lễ” Sở Ngọc nhẹ nhàng lay động khóe miệng, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
“Không sao, hẹn gặp lại!” Vân Liệt Diễm khoát khoát tay với Sở Ngọc, sau đó mang theo Vàng quay đầu đi.
“Vân cô nương” Ngay lúc Vân Liệt Diễm đi ngang qua, Sở Ngọc lại đột nhiên mở miệng.
“Có chuyện gì không?” Vân Liệt Diễm quay đầu lại.
“Điểm tâm của Ngự thiện đường (1) làm không tệ, nếu Vân cô nương không có
chuyện gì thì thể đến nếm thử” Sở Ngọc nói xong những lời này liền cảm
thấy xấu hổ. Hai người cũng không có giao tình gì, nói như vậy dường như có chút không đúng.
(1) Ngự thiện đường: Phòng nấu ăn của hoàng cung.
Vân Liệt Diễm lại rất vui vẻ.
“Thật à? Ngự thiện đường ở nơi nào?” Vân Liệt Diễm sau khi ngâm người trong
suối nước nóng cả buổi, sau đó còn tắm rửa, dày vò đến hơn một canh giờ
mà chỉ có thể ăn vài quả nho, đã đói bụng từ lâu. Mộc Miên cùng Phượng
Lạc Vi lại không biết đã đi đâu, một người cũng không thấy.
“Nếu
Vân cô nương không ngại, bổn cung sẽ đưa nàng đi” Sở Ngọc nhìn thấy bộ
dạng đáng yêu của Vân Liệt Diễm, liền không nhịn cười được.
“Ha ha, vậy thì đi thôi!” Lúc này, Vân Liệt Diễm đã ném Vân Thiểm Thiểm cùng những người liên quan ra sau đầu.
“Đi thôi Vàng, chúng ta đi ăn cái đó đã” Vân Liệt Diễm giơ Vàng lên trên
cao, trêu chọc nàng. Đứa nhỏ này thật đáng yêu, quả nhiên mẹ với con gái chính là tri kỷ.
“Ăn cái gì vậy mẹ? Ca ca…” Vàng vừa nghe đến ăn thì đôi mắt màu vàng liền phát ra ánh sáng rực rỡ, nhưng lại nhớ tới
Vân Thiểm Thiểm liền không biết ca ca đã ăn hay chưa.
“Ngoan nha, không cần lo lắng, ca ca con không dễ chết đói thế đâu” Vân Liệt Diễm
nhìn Vàng, thật sự càng ngày càng thấy hài lòng. Có một cô con dâu tri
kỷ như vậy thì còn phải đi đâu để tìm chứ? Thằng nhóc Vân Thiểm Thiểm
kia bị nước tràn vào não rồi!
“Vân cô nương, đây là thần thú
trong truyền thuyết sao?” Sở Ngọc nhìn Vân Liệt Diễm cùng Vàng trò
chuyện với nhau, giống như một bức tranh hài hòa ấm áp.
“Ừ, nàng gọi là Vàng, là con gái đó” Vân Liệt Diễm giơ Vàng lên, nói: “Vàng, mau chào hỏi với thúc thúc nào!”
“Chào thúc thúc!” Vàng rất nhu thuận nghe lời gật đầu chào Sở Ngọc.
“Thật đáng yêu!” Ngay cả Sở Ngọc cũng không nhịn cười được.
“Ha ha! Ta cũng biết Vàng rất đáng yêu, giống như một đứa bé vậy. Thật ra
thì nàng là một đứa bé, nếu thái tử cảm thấy cuộc sống quá buồn chán thì có thể sinh một đứa con để chơi nha!” Vân Liệt Diễm nghĩ rằng thái tử
có lẽ có rất nhiều lão bà (2), sinh một đứa bé hẳn là chuyện rất đơn
giản.
(2) Lão bà: Vợ, thê tử, thê thiếp.
“Vân cô nương nói giỡn, đứa bé sao có thể chơi?” Con cháu hoàng gia từ khi được sinh ra
đều phải tiếp nhận sự giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, cho đến khi trưởng
thành cũng không có niềm vui của một đứa trẻ. Mà đối với phụ mẫu thì con cái cũng chỉ là công cụ để bọn họ củng cố địa vị của mình, ở đâu ra
niềm vui, ở đâu ra tình thân chứ?
“Sao lại không thể chơi?” Vẻ
mặt Vân Liệt Diễm đầy khó hiểu, vị thái tử còn thật kỳ lạ “Ngươi nói
xem, một mẫu thân ngàn vạn đau khổ sinh con mình ra, nếu không có một
chút niềm vui vậy thì tại sao ngươi lại sinh con? Huyết mạch tương thông là một niềm vui, ngắm nhìn con của mình từng chút lớn lên là một niềm
vui, ở bên cạnh con của mình cũng là một niềm vui, không phải sao?”
Giống như nàng cùng Vân Thiểm Thiểm. Trên phương diện này thì nàng hoàn toàn
ngu ngốc, lúc đầu hoàn toàn không biết gì cả, về sau tự mình dạy Vân
Thiểm Thiểm nói chuyện, chơi đùa với nó, cho tới bây giờ nàng cũng chưa
từng hối hận với quyết định lúc trước của mình. Có lẽ là bởi vì nàng quá cần một người có cùng quan hệ huyết thống với mình, để chứng minh mình
đến thế giới này không phải là vô ý, mà là do vòng xoay của nhân duyên.
Bất kể vì nguyên nhân gì, Vân Thiểm Thiểm chính là món quà hoàn mỹ nhất
mà ông trời đã trao tặng cho nàng.
“Bổn cung thật sự rất ngưỡng
mộ Vân cô nương” Sở Ngọc mỉm cười, không ai nhìn thấy những tia u tối
không lối thoát dưới đáy mắt hắn đã biến mất.
“Đến rồi! Chính là ở đây!” Nhìn thấy ba chữ ‘Ngự thiện đường’, Vân Liệt Diễm hưng phấn kêu
lên. Sắp chết đói rồi, nàng cũng mặc kệ đây là nơi nào liền xông vào bên trong.
“Đứng lại!” Thị vệ ngăn cản Vân Liệt Diễm: “Người phương nào cả gan dám xông vào ngự thiện đường?”
“Tất cả lui ra!” Sở Ngọc xuất hiện từ sau lưng Vân Liệt Diễm, phất phất tay với thị vệ.
“Thuộc hạ bái kiến thái tử điện hạ!” Thị vệ vừa nhìn thấy là thái tử liền đồng loạt quỳ xuống.
“Tất cả đứng lên đi, sau này nếu là vị cô nương này đến đây thì không được ngăn cản!” Sở Ngọc nói một cách hời hợt.
“Wow, những thứ này ăn thật ngon nha!” Vân Liệt Diễm nhìn thức ăn đặt đầy
trên bàn khiến cho người ta hoa mắt, giống như ngự thiện phòng trong
hoàng cung của dì Tâm Du.
“Nàng cứ ăn tùy ý, ta đã phân phó bọn
họ, khi nào nàng đến đây ăn đều được!” Sở Ngọc nhìn Vân Liệt Diễm cái
này nếm một chút, cái kia ăn một chút liền không thể nhịn cười.
Đã bao lâu hắn chưa từng gặp được người thật lòng như thế rồi? Nàng ăn rất vui vẻ, lại khiến cho hắn cảm thấy thật tốt.
“Thái tử, ngươi thật là một người tốt!” Vân Liệt Diễm nhìn Sở Ngọc đang mỉm
cười dịu dàng, nói: “Thái tử, có người từng nói khi ngươi mỉm cười rất
xinh đẹp chưa?”
Nụ cười của hắn rất nhẹ, dường như rất ít khi tồn tại.
“Bổn cung cám ơn Vân cô nương đã khen ngợi!” Sở Ngọc cũng mỉm cười với nàng. Ở bên cạnh nàng, hắn lại có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
“Ha ha” Vân Liệt Diễm cười cười, tiếp tục cùng phấn đấu với đống thức ăn trên bàn.
“Nương tử, thì ra nàng đang ở đây!” Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hàn Chỉ trong
nháy mắt đã lách mình đến trước mặt Vân Liệt Diễm, tỉ mỉ xem xét nàng từ trên xuống dưới. Nhìn thấy nàng vẫn còn hoàn hảo thì mới yên tâm ôm
nàng vào trong ngực, cho đến khi cảm nhận được hơi ấm trên người nàng
thì hắn mới cảm thấy trái tim mình bình tĩnh trở lại.
Vừa rồi,
hắn định để Lâm Nhi nói vài câu rồi nhanh chóng đi tìm Vân Liệt Diễm.
Tóc của nàng vẫn còn chưa khô, khiến cho hắn lo lắng nàng sẽ thấy khó
chịu với mái tóc ẩm ướt đó. Thế nhưng tìm khắp nơi lại không thấy bóng
dáng của nàng.
Vân Liệt Diễm đen mặt. Đứa nhỏ này, không phải là
đang bồi dưỡng tình cảm với tình nhân cũ sao? Sao lại chạy đến đây nhanh như vậy chứ? Tuy nhiên, nghĩ đến tình nhân cũ của hắn là thái tử phi,
Vân Liệt Diễm lại liếc nhìn Sở Ngọc với ánh mắt áy náy.
Nàng giựt dây cho Hàn Chỉ đi thông đồng với lão bà của thái tử, mà thái tử lại
còn có lòng tốt mời nàng đến đây ăn cơm. Có phải nàng rất không phúc hậu hay không?
Sở Ngọc nghĩ rằng Vân Liệt Diễm là vì Hàn Chỉ đột
nhiên xông vào nên mới cảm thấy có lỗi với hắn, cho nên hắn chỉ cười
cười, không nói gì.
“Đa tạ thái tử điện hạ đã mời chuyết kinh (3) đến đây ăn. Thái tử phi có lẽ còn đang chờ thái tử điện hạ. Thái tử
điện hạ, xin mời!” Sắc mặt Hàn Chỉ cũng không tốt, giống như một chủ
nhân hạ lệnh đuổi khách.
(3) Chuyết kinh: Danh từ để người chồng
thời xưa nhắc đến vợ mình với người ngoài, cũng giống như “bà xã tôi”,
“bà nhà tôi” thời bây giờ.
“Này, ngươi làm cái gì đó? Người ta có lòng tốt mời ta ăn, hơn nữa, nơi này còn là địa bàn của người ta nha!”
Vân Liệt Diễm nàng cũng không phải người không có đạo lý, trên địa bàn
của người ta, ăn thức ăn của người ta mà còn đuổi người ta đi, cái này
cũng rất không có lý rồi!
“Không sao, Vân cô nương cùng Hàn công
tử cứ từ từ ăn. Nếu còn muốn ăn cái gì thì cứ nói Ngự thiện phòng đưa
đến” Sở Ngọc lại không tức giận, xoay người rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ, đương nhiên còn có Vàng đang
cắm cúi ăn, hoàn toàn không quan tâm đến người khác.
Vân Liệt Diễm tức giận nghiêng đầu đi, không để ý tới Hàn Chỉ.
Hàn Chỉ lại mặt dày ôm lấy nàng từ phía sau, tựa đầu lên vai nàng, ngửi
ngửi mùi thơm trên người nàng, thỉnh thoảng còn ấn xuống mấy nụ hôn ướt
át lên mặt nàng.
“Chết tiệt, Hàn Chỉ! Ngươi mau cút qua một bên đi, buồn nôn chết mất!” Nước miếng đều chảy đầy trên mặt nàng rồi!
“Không! Nàng là của ta, không được đến gần nam nhân khác như vậy!” Hàn Chỉ ôm
lấy Vân Liệt Diễm, tuyên cáo quyền sở hữu một cách ngang ngược.
Chính hắn cũng không rõ vì sao nàng lại cười cười nói nói với người khác, mà khi ở bên cạnh hắn lại trương ra bộ mặt lạnh lùng.
Vật nhỏ này, từ bảy năm trước đã nhất định chỉ có thể là của hắn. Hắn không cho phép nàng đến gần người khác như vậy, nếu vậy thì hắn sẽ cảm thấy
rất không thoải mái.
Sở Từ kia cùng tên Sở Ngọc này dường như
cũng không có lòng tốt gì. Hắn muốn mau chóng rời khỏi nơi này, tốt nhất là trở về Yến thành, hắn muốn tổ chức một hôn lễ long trọng cho nàng ở
Yến thành, muốn đưa kiệu hoa tám người khiêng đến đón nàng vào cửa, muốn nàng trở thành thê tử chính thức của hắn, cho nàng nhìn thấy dung mạo
chân thật của hắn.
Hắn hi vọng bọn họ có thể ở cùng một chỗ.
“Bị ngươi đánh bại rồi. Ngươi muốn ăn cái gì thì tự ăn đi, đừng có gặm mặt
của ta nữa, trên mặt ta không có mấy ký lô thịt đâu” Vân Liệt Diễm đối
với Hàn Chỉ quả thật là câm lặng đến tận cùng. Đứa nhỏ chết tiệt này,
vốn dĩ không thèm suy nghĩ đến cảm xúc của người khác, nói với hắn cũng
đều là vô ích, không bằng nàng tích cóp chút sức lực, đợi lúc hắn suy
nghĩ thông suốt rồi thì mặt kệ hắn muốn lăn đến chỗ nào thì lăn đi.
***
Thượng Quan Lâm Nhi không ngờ Hàn Chỉ sẽ lạnh lùng với nàng như vậy. So với bảy năm trước, hắn lại càng thêm vô tình.
Bảy năm trước, những câu hỏi của nàng ít nhất thì hắn vẫn còn có thể thỉnh
thoảng trả lời vài câu. Bây giờ cả trái tim hắn đều đã đặt trên người nữ nhân tên gọi Vân Liệt Diễm kia. Nàng ta vừa rời đi, hắn liền không thể
chờ đợi, cho dù nàng có nói cái gì hắn cũng đều thờ ơ quay lưng bỏ đi.
Nước mắt, lại một lần nữa tranh nhau rơi xuống.
“Nương nương, sao người phải khổ như vậy chứ? Người bây giờ là thái tử phi,
Hàn công tử cũng đã thành thân rồi, người không nên suy nghĩ nữa” Lúc
Huyền nhi bưng thuốc đi vào liền nhìn thấy bộ dáng gạt lệ của Thượng
Quan Lâm Nhi. Những năm này, không biết nương nương đã lau nước mắt bao
nhiêu lần rồi.
Từ nhỏ nàng đã đi theo nương nương, đương nhiên
biết rõ lòng của nương nương đang ở nơi nào. Chẳng qua là nương nương
quyết định gả cho thái tử điện hạ thì ông trời đã định nương nương cùng
Hàn công tử không thể nào đến với nhau. Thật ra cho dù nương nương không gả cho thái tử, thì cũng sẽ không có hi vọng nào cùng Hàn công tử, nam
nhân này hoàn toàn không gần nữ sắc. Ngay cả Nhậm tiểu thư xinh đẹp như
tiên nữ, Hàn công tử cũng không liếc mắt nhìn đến. Bây giờ Hàn công tử
đã có thê tử, đã có người hắn thích, càng không có khả năng nhìn đến
nương nương.
“Huyền nhi, ta nên làm cái gì bây giờ? Ngươi nói ta
nên làm cái gì bây giờ?” Thượng Quan Lâm Nhi che mặt, không muốn để lộ
bộ dạng bi thương của mình.
Bình luận