Không phải Hồng Đậu sợ đền tiền thay Thẩm Lạc Ngôn chém cây trúc, mà là nàng không muốn quấy rầy người ta yêu đương, đương nhiên, cũng còn có một nguyên nhân quan trọng, đó chính là nàng vội đến phòng bếp.
Cũng giống như lần trước, đại thẩm phòng bếp vẫn không cho nàng bước vào, mà trong viện cũng vẫn có một đại thúc đang chẻ củi, Hồng Đậu bắt đầu để mắt sang vị đại thúc chẻ củi đó.
A Miên nói không sai, muốn một người nói cho ngươi tin tức ngươi muốn, vậy cách tốt nhất chính là ban ơn cho hắn để lấy lòng, nhưng Hồng Đậu là một công dân tuân thủ pháp luật, nàng không thể xuống tay giết cả nhà người ta được, cũng không thể để họ đứt tay đứt chân, nhưng nàng nghĩ tới một biện pháp hợp lý, đó chính là giúp người ta làm việc.
“Đại thúc!” Hồng Đậu mon men lại gần, “Ta thấy ngươi chẻ củi lâu như vậy, ngươi hẳn cũng rất mệt mỏi rồi, để ta tới giúp ngươi nhé!”
Đối mặt với một người đột nhiên xông lên đoạt rìu của mình, đại thúc đương nhiên là theo bản năng nắm chặt rìu không chịu buông tay, “Cô nương, ngươi là khách nhân, việc nặng như thế không thể để ngươi làm được.”
“Không việc gì không việc gì, ngẫu nhiên vận động một chút, cũng có lợi cho sức khỏe.” Trên mặt Hồng Đậu toe toét cười, cứ thế đoạt rìu về tay, nàng cầm rìu đo đo trên đầu cây gỗ đang dựng thẳng, “Cứ như vậy bổ ra đúng không, yên tâm đi, rất đơn giản, ta làm được!”
Một rìu bổ xuống, cây gỗ kia không chút sứt mẻ.
Trên trán Hồng Đậu trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh, “Đó là…… Vừa rồi ta không chuẩn bị tốt, ta thử lại một lần!”
Nàng lại vung rìu lên, dùng sức nện xuống, gỗ thì bổ mãi không ra, mà hổ khẩu* (chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ) của nàng lại bị chấn đau đến tê dại.
Không khí trầm mặc, làm nàng cảm thấy xấu hổ.
Đại thúc dừng một chút, nói: “Cô nương, vẫn là để ta làm đi.”
“Không không không, đã nói là ta làm, tức là ta có thể làm được!” Hồng Đậu vội cầm rìu lui ra phía sau một bước, nàng sốt ruột nghĩ, nếu mình có thể thuần thục dùng võ giống như Thẩm Lạc Ngôn thì tốt rồi, vừa rồi nàng đã tận mắt thấy được Thẩm Lạc Ngôn không cần tốn nhiều sức đã chém đứt lìa một cây trúc nha.
Đợi đã…… Hồng Đậu bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, nàng buông rìu nói với đại thúc nói: “Ngươi yên tâm, củi lửa hôm nay ta bao tất!”
Vừa nói dứt câu, nàng cũng không chê bẩn, lập tức ôm cả đống khối gỗ lên chạy ngay vào rừng trúc, đại thúc đứng tại chỗ cũng không kịp hỏi thêm chút gì.
Trong rừng trúc, Thẩm Lạc Ngôn cùng Phượng Khuynh Liên đang định trở về, chợt thấy Hồng Đậu ôm đống gỗ lại đây, bọn họ không khỏi đều nghi hoặc nhìn nàng.
Hồng Đậu buông đám gỗ, sau khi đứng thẳng lên mới làm vẻ mặt đứng đắn nhìn Thẩm Lạc Ngôn, “Trang chủ, trong quá trình mỗi sự vật biến đổi và phát triển đều sẽ gặp phải một chút khó khăn, tiến vào một thời kỳ gian nan vất vả, vượt qua nó, là có thể nâng cao một bước, nếu ngược lại, liền sẽ trì trệ không tiến bộ được, luyện võ cũng là như thế.”
Thẩm Lạc Ngôn bị nàng nhìn không khỏi thầm dựng tóc gáy, nhưng Hồng Đậu nói cũng không sai, hắn vẫn là “Ừm” một tiếng.
“Như vậy, Trang chủ, khi ngươi luyện kiếm có phải cũng gặp khó khăn như vậy hay không?”
Thẩm Lạc Ngôn hào phóng thừa nhận, “Quả thật là như thế.”
“Nếu gặp khó khăn, không tìm phương pháp thích hợp sẽ không thể thành công được!” Hồng Đậu bước về phía trước một bước, mở to hai mắt sốt ruột nói: “Trang chủ, ngươi chính là Trang chủ Thẩm Gia Trang chúng ta, là hy vọng của võ lâm chính đạo, là người nối nghiệp của lão Trang chủ chúng ta, võ lâm ngày mai có huy hoàng hay không, người dân chúng ta có bước vào thời đại giàu đẹp hay không, bọn nhỏ có thể được nhận chín năm giáo dục bắt buộc hay không, những vấn đề to lớn đó đều trông chờ vào ngươi cả! Ngươi ngàn vạn lần không thể thụt lùi đi được!”
(Editor: Tóm lại là “Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các cháu” =)))))
“…… Ngươi nói quá khoa trương.” Thẩm Lạc Ngôn thần sắc không được tự nhiên, hơn nữa Hồng Đậu nói rất nhiều thứ, hắn cũng nghe không hiểu.
Hồng Đậu lại tiếp tục hiên ngang lẫm liệt nói: “Không khoa trương! Trang chủ ngươi chính là quan trọng như vậy đấy!”
Khóe mắt Thẩm Lạc Ngôn nhảy dựng, không thể cảm động được, không thể cảm động được…… Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình, nha đầu này khẳng định là có chuyện không tốt gì đó đang chờ hắn làm.
“Trang chủ, ta cũng giống với Phượng di nương, so với việc tin tưởng hiệp nữ hào kiệt khác có thể cứu vớt cái giang hồ này khỏi vấn nạn Ma giáo, chúng ta lại càng nguyện ý tin tưởng ngươi mới là cứu tinh của võ lâm này!” Hồng Đậu lớn tiếng nói: “Rốt cuộc ngươi mới là người thân cận nhất của chúng ta a!”
Gì mà người thân cận nhất …… Không, Thẩm Lạc Ngôn là trượng phu của Phượng Khuynh Liên, hắn đích xác cũng có thể nói là người thân cận nhất với nàng ấy, nhưng vì sao từ trong miệng Hồng Đậu, dùng loại ngữ khí kỳ quái này nói ra, lại có một loại…… Có một loại cảm giác thực buồn nôn?
Phượng di nương trầm mặc, tỏ vẻ chính mình một chút cũng không muốn bị Hồng Đậu nhắc tới.
Thẩm Lạc Ngôn nhắm mắt lại hít sâu, không…… Không thể tin tưởng lời nói ngọt của nha đầu này……
Hắn lại trợn mắt, chỉ thấy Hồng Đậu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm mình, tròng mắt sáng ngời, phảng phất tựa như ánh sao lấp lánh, lại rực rỡ như minh châu, sùng bái cùng kính yêu bên trong đó, không chút nào là giả bộ.
Ừm……
Thẩm Lạc Ngôn không được tự nhiên khụ một tiếng, nghiêm trang nói: “Ngươi có cái nhận thức này, cũng xem như không quá ngốc.”
Không thể tin tưởng lời Phương Hồng Đậu……
Gì? Không thể tin tưởng?
Thẩm Lạc Ngôn đã quên hết ráo.
Bình luận