“Bách hợp tô?”
“Cô nương không biết bách hợp tô là gì?”
“Không biết.” Hồng Đậu mờ mịt lắc đầu.
“Ngươi thế nào mà ngay cả bách hợp tô cũng không biết nha?” Một giọng nói sôi nổi dễ thương bỗng nhiên vang lên từ sau lưng Hồng Đậu.
Hồng Đậu quay đầu lại, chỉ thấy là Đan Tiểu Phiến đã từng gặp một lần đang đứng phía sau mình, thấy tiểu nha đầu này còn đang nghi hoặc nhìn mình, Hồng Đậu không khỏi hỏi: “Ngươi biết bách hợp tô?”
“Bổn tiểu thư đương nhiên biết.” Đan Tiểu Phiến ngẩng đầu cực cao, kiêu ngạo nói: “Bổn tiểu thư không gì không biết, không chỗ nào không hiểu, hừ, ngươi vẫn là người đầu tiên dám hoài nghi bổn tiểu thư có gì không biết, thực tốt, ngươi đã khiến cho bổn tiểu thư chú ý, như vậy đi, bổn tiểu thư liền miễn phí cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn hỏi gì, bổn tiểu thư đều biết.”
“Nga.” Hồng Đậu mặt không biểu cảm, “Ngươi mấy tuổi thì hết đái dầm?”
Đại thúc vốn đứng một bên không quan tâm, mặt không thay đổi nín cười một tiếng.
Đan Tiểu Phiến sắc mặt cứng đờ, tiếp theo, mặt nàng đỏ lên, quay về phía Hồng Đậu dậm chân một cái, “Ngươi hỏi cái vấn đề gì vậy!?”
“Không phải ngươi nói vấn đề gì cũng có thể trả lời được sao?” Hồng Đậu mặt vô tội.
Đan Tiểu Phiến cắn chặt quai hàm, giống như là một con cá nóc tức giận.
Nhưng vào lúc này, lại có hai người bước vào từ cửa viện, người đi phía trước là một vị phu nhân ung dung hoa quý, người đi phía sau là một tiểu nha hoàn, Hồng Đậu nhận ra tiểu nha hoàn này, là Tiểu Phi Phi mang bánh táo chua đến cho mình lúc trước.
Vị phu nhân kia nhìn thấy ở cửa phòng bếp có người, liền hào phóng cười nói, “Là Thẩm phu nhân à, còn cả Đan tiểu thư nữa.”
Hồng Đậu vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, nàng cũng lễ phép cười cười, “Xin chào.”
Nàng không quen biết vị phu nhân này, tóm lại là lễ phép đáp lễ trước hết sẽ không sai.
“Thẩm phu nhân hẳn là chưa biết ta nhỉ.” Phu nhân kia lại cười, “Phu quân của ta là chưởng môn phái Không Động, lần trước khi phu quân nổi lên xung đột với Mạc công tử, ta cũng ở đây, khi đó ta liền biết Thẩm phu nhân.”
“Hóa ra là Nhạc phu nhân.” Hồng Đậu còn nhớ rõ người tên Nhạc Mân kia, nói thế nào nhỉ, Nhạc Mân kia tính tình nóng nảy táo bạo vậy mà lại có một phu nhân ôn nhu như nước, đây thật đúng là một sự phối hợp không hài hòa.
Nhạc phu nhân gật gật đầu, “Ta tới để lấy thuốc đã sắc xong cho phu quân, không thể nói chuyện lâu với Thẩm phu nhân được, lần sau có cơ hội lại trò chuyện tiếp nhé.”
“Được.” Hồng Đậu gật đầu, lại vội bước sang bên cạnh một bước nhường đường cho Nhạc phu nhân.
Không bao lâu sau, Nhạc phu nhân liền mang theo nha hoàn vào phòng bếp.
Hồng Đậu kỳ quái, “Hóa ra Tiểu Phi Phi không phải là nha hoàn Võ Lâm Minh, mà là nha hoàn của Nhạc phu nhân sao?”
“Không phải.” Đan Tiểu Phiến ôm cánh tay nói: “Nha hoàn của Nhạc phu nhân sinh bệnh, nàng là nha hoàn ở y quán, quản gia Võ Lâm Minh lúc này liền phái một nha đầu của Võ Lâm Minh đi chăm sóc Nhạc phu nhân.”
“Hóa ra là vậy, vị Nhạc phu nhân này trông có vẻ như rất tốt.”
“Nhạc phu nhân xuất thân từ thư hương thế gia, tên thật Đồng Nhu, nàng tri thư đạt lý, làm người rộng lượng, nghe nói Nhạc Mân đối xử với nàng rất tốt, chẳng qua nàng cùng Nhạc Mân thành hôn hơn hai mươi năm cũng không có con nối dõi, Nhạc Mân vẫn chưa nạp thiếp hưu thê, quả thật là được người ta truyền thành giai thoại.” Đan Tiểu Phiến lại vuốt cằm hừ hừ vài tiếng, “Chẳng qua, thứ gì càng hoàn mỹ thì lại càng có vấn đề……tin tức do thám tử Thiên Kim Các Chúng ta hồi báo lại chưa bao giờ sai.”
Hồng Đậu bỗng nhiên hỏi: “Ngươi có nghe qua Trác Vĩ* chưa?”
*Trác Vĩ: Phóng viên hàng đầu Trung Quốc (ông chủ của Phong Hành Studio) – chuyên môn săn tin, điều tra để “vạch trần”, tiết lộ chuyện hẹn hò hay bê bối liên quan đến hẹn hò (ví dụ: ngoại tình…) của các ngôi sao Trung Quốc. Ý Hồng Đậu là bên Thiên Kim Các cũng có chuyên môn đi điều tra chuyện yêu đương gia đình nhà người ta như Trác Vĩ ấy:)
Bình luận