Hóa ra bất luận ở trong thế giới nào, chuyện Trác Vĩ làm cũng đều giống nhau như thế sao……
Hồng Đậu trầm mặc trong chốc lát, “Không, không có gì, lại nói tiếp, người Thiên Kim Các các ngươi tới Võ Lâm Minh cũng là vì Bản đồ Tuyết sơn sao?”
“Không phải a.” Đan Tiểu Phiến phủ nhận, “Ta cùng Trương gia gia tới nơi này chỉ để bảo đảm không cho người Ma giáo trộm được bản đồ mà thôi.”
“Nga, hóa ra các ngươi cũng là võ lâm chính đạo a.”
“Mới không phải đâu, Thiên Kim Các chúng ta vừa không phải thiện, cũng không phải ác, từ khi bắt đầu thành lập tới giờ, chúng ta vẫn luôn giữ trạng thái trung lập.” Đan Tiểu Phiến bĩu môi, “Muốn đối nghịch với Ma giáo, chỉ bởi vì ân oán của tổ tiên thôi.”
“Ân oán của tổ tiên?”
“Hừ, có nói ngươi cũng không hiểu.”
Hồng Đậu không có hứng thú truy hỏi, nàng hôm nay có được tin tức Diệp Thu Bạch thích bách hợp tô là đủ rồi, chẳng qua trước khi rời đi, nàng nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi có biết Ôn Quyết là ai không?”
“Biết a, chẳng phải là Minh Y sao?” Đan Tiểu Phiến lại kêu lên: “Không được gọi ta là tiểu nha đầu!”
Hồng Đậu lại hỏi: “Minh Y lại là người nào?”
“Chính là đại phu có hành tung bí ẩn nhất giang hồ đó, hắn đã mất tích khỏi võ lâm khoảng…… Sắp hai năm rồi.” Đan Tiểu Phiến lại bất mãn nói: “Ngươi cố ý hỏi ta chuyện Minh Y là muốn thử ta sao? Ta nói cho ngươi nhé, ta mới không ngốc đâu, chuyện người khác không biết, ta đều biết cả, muốn nói đến chuyện của Minh Y, sẽ không có ai biết rõ hơn muội muội ngươi.”
Hồng Đậu thần sắc ngẩn ngơ, “A?”
“Nga, đúng rồi, ngươi mất trí nhớ.” Đan Tiểu Phiến bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, nàng lại thuận miệng nói: “Minh Y chính là ngươi……”
“Tiểu thư.” Ông lão bỗng nhiên mở miệng, “Cần phải trở về.”
Hồng Đậu lúc này mới chú ý tới ông lão luôn đi bên cạnh Đan Tiểu Phiến lúc này đang ở phía sau cô nàng, chỉ bởi vì cảm giác tồn tại quá thấp, trước khi ông lão lên tiếng, nàng vẫn đều không chú ý tới.
Đan Tiểu Phiến lúc này mới hoảng hốt nhận ra mình vừa nói lỡ, nàng vội che lại miệng mình, gật gật đầu về phía Trương gia gia, vội vàng lôi kéo ông lão đi về.
Hồng Đậu vốn đang muốn hỏi thêm vài câu, kết quả Đan Tiểu Phiến lại chạy nhanh như bay vậy, nàng nhăn mày, không thể không nói, cho dù là người luôn không thích động não, tới lúc này cũng nhịn không được mà sẽ nghĩ lung tung một chút.
“Thẩm phu nhân.” Đồng Nhu đi ra khỏi phòng bếp lại lên tiếng chào Hồng Đậu, mang theo Tuyết Phi Phi đang bưng thuốc, hai người các nàng cũng rời khỏi đây.
Hồng Đậu đang nghĩ hay là mình cũng rời khỏi đây thôi, nam nhân bạch y vừa bước vào sân lại khiến bước chân nàng dừng lại, “Diệp Minh chủ……”
“Ta nghe thị nữ nói ngươi đã tới phòng bếp rồi, nên liền đến xem.” Diệp Thu Bạch đi đến trước mặt Hồng Đậu, cười hỏi: “Phòng bếp nhiều khói dầu, phu nhân tới nơi này làm gì vậy?”
“Ta, ta……” Không thể nói là tới hỏi ngươi thích ăn gì được!
Hồng Đậu còn đang rối rắm, tầm mắt Diệp Thu Bạch liền nhìn về phía đại thúc chẻ củi đứng bên kia.
Đại thúc chẻ củi vội khom lưng nói: “Trang chủ thứ tội, là tiểu nhân không nên để cho khách nhân chẻ củi!”
“Chẻ củi?” Thẩm Lạc Ngôn nhìn khối gỗ trên mặt đất, lại nhìn Hồng Đậu bằng ánh mắt khó hiểu, hẳn là khó có thể tưởng tượng nổi nàng sẽ làm việc nặng thế này.
Không, nàng mới không phải đại lực sĩ đâu!
Hồng Đậu vội vàng cứu vãn hình tượng “nữ tử yếu đuối” của chính mình, “Kỳ thật đám củi gỗ này là Trang chủ chẻ, ta thấy đại thúc vất vả, Trang chủ lại đúng lúc đang luyện kiếm, cho nên……”
“Phương Hồng Đậu!” Một giọng nói bùng nổ lập tức vang lên ở cửa ngay sau đó.
Hồng Đậu nhìn Thẩm Lạc Ngôn đang đứng ở cửa, hai mắt tối sầm.
Diệp Thu Bạch mỉm cười, “Đã quên nói với phu nhân, Thẩm Trang chủ cũng đi cùng ta đến.”
“Nói là để ta luyện kiếm……” Thẩm Lạc Ngôn bước tới từng bước một, khí lạnh trên người hắn dường như cũng tăng lên từng chút theo mỗi bước chân, làm chung quanh kết một tầng băng lạnh, Hồng Đậu áp lực như núi, chỉ nghe hắn hạ thấp giọng càng lạnh hơn, “Hóa ra ngươi muốn để ta chẻ củi sao?”
Hồng Đậu tức khắc bị dọa đến run như cành khô lẩy bẩy…… À, không, là run cả hoa lẫn cành.
Bình luận