Chỉ nhìn tình huống vừa rồi thôi, cũng biết Thẩm Lạc Ngôn e là bị chọc tức không nhẹ, nói đến cũng kỳ quái, Diệp Thu Bạch cùng Thẩm Lạc Ngôn quen biết nhiều năm, hắn chưa bao giờ thấy Thẩm Lạc Ngôn biểu lộ cảm xúc rõ ràng ra như vậy, từ sau khi Diệp Thu Bạch lấy thân phận Thức Bạch đến Thẩm Gia Trang, không thể không nói, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Lạc Ngôn bị Hồng Đậu chọc cho á khẩu không trả lời được, cũng đều xem như một đại kỳ quan.
Ừm, là rất thú vị.
Xung quanh Diệp Thu Bạch dường như đang tản ra một luồng năng lượng đen tối……
Hồng Đậu xoa xoa đôi mắt, lại mở mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy Diệp Thu Bạch cả người đều dường như đang phát ra hào quang của sự hoàn mỹ, có lẽ nàng đã nhìn lầm rồi…… Diệp Thu Bạch cũng đâu phải người luôn có cả một bụng ý nghĩ xấu xa giống thúc thúc nàng, hắn quả thực chính là hình mẫu của sự chính trực vô tư nha!
“Đúng rồi.” Diệp Thu Bạch rũ mắt nhìn Hồng Đậu, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân tới phòng bếp để làm gì vậy?”
“Ta tới để……” Hồng Đậu giọng khựng lại, nàng nghĩ một lúc, mới nở nụ cười cứng đờ nói: “Ta đói bụng, nên đến xem có gì ngon để ăn hay không.”
“Loại chuyện này để nha hoàn tới là được rồi, phu nhân không cần thiết phải tự mình đến đây.”
“Không sao cả, đúng lúc không có việc gì thì đi tản bộ cũng tốt.” Khi Hồng Đậu nói dối, cũng có thể mặt không đỏ, tim không đập.
Diệp Thu Bạch chỉ cười cười, cũng không biết hắn có thật sự tin lời Hồng Đậu nói hay không, hắn hỏi lại: “Phu nhân đã nghĩ ra cách xin lỗi Thẩm Trang chủ chưa?”
“Ách……” Hồng Đậu chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, “Ta có ý kiến này không tồi……”
Chẳng qua nàng còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào thôi, nhưng nếu như không đi xin lỗi, trong lòng nàng tóm lại sẽ cảm thấy thực băn khoăn, nàng tuy rằng không coi Thẩm Lạc Ngôn như người mình thích, nhưng Thẩm Lạc Ngôn chính là phu quân trên danh nghĩa của nàng, theo như nàng thấy, giữa hai bọn họ chính là quan hệ đồng nghiệp, nói hắn là thủ trưởng của nàng cũng không quá, quan hệ cấp trên cấp dưới mà không ổn, tương lai liền sẽ khả năng bị làm khó dễ.
Diệp Thu Bạch hơi hơi mỉm cười, đưa ra một kiến nghị tốt, “Thẩm Trang chủ không phải rất coi trọng Phượng di nương sao? Nếu như ngươi không biết phải xin lỗi như thế nào, chi bằng đến tìm Phượng di nương thương lượng.”
“Đúng vậy, sao ta lại quên được nhỉ!” Hồng Đậu vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ nhớ tới chuyện này, “Người trang chủ hắn thích nhất chính là Phượng di nương còn gì!”
Diệp Thu Bạch lại bình tĩnh nói: “Ta cùng với Phượng di nương cũng từng nói chuyện vài câu, không chỉ có Thẩm Trang chủ nhìn nàng ấy với con mắt khác, Phượng di nương cũng đối với Thẩm Trang chủ rễ tình đâm sâu, ta nghĩ, nàng hẳn là cực kỳ hiểu rõ Thẩm Trang chủ, cũng có thể trợ giúp cho ngươi một chút.”
“Đúng nha…… Trang chủ hắn cùng với Phượng di nương đã là lưỡng tình tương duyệt.” Biểu cảm của Hồng Đậu trở nên nghiêm túc hơn, nàng suy nghĩ đến khi nào mình mới có thể nhận được hưu thư của Thẩm Lạc Ngôn, lại không biết dáng vẻ trầm mặt của nàng, rất giống như đang thương tâm khổ sở.
Lúc Diệp Thu Bạch trở lại Võ Lâm Minh, thân thể vẫn còn là hình dáng đứa trẻ, để đảm bảo an toàn, Thẩm Lạc Ngôn đặc biệt để Phượng Khuynh Liên đi cùng Diệp Thu Bạch tới Võ Lâm Minh, nói với người ngoài là tỷ đệ, cũng dễ giấu tai mắt người khác, để Diệp Thu Bạch có thể đảm bảo an toàn.
Diệp Thu Bạch không hề thiếu dịp tiếp xúc với Phượng Khuynh Liên, rốt cuộc thì khi hắn mới bắt đầu đến Thẩm Gia Trang, Thẩm Lạc Ngôn đã giao Diệp Thu Bạch cho Phượng Khuynh Liên “chăm sóc”, lúc đó Diệp Thu Bạch cũng nghĩ tới, theo lý mà nói, so với việc giao một “đứa trẻ” cho di nương chăm sóc, chẳng phải càng nên giao cho phu nhân chăm sóc sao?
Sau đó Diệp Thu Bạch mới biết, Thẩm Lạc Ngôn không tin được Phương Hồng Đậu.
Bình luận