Vào một buổi sáng sớm, Thẩm Lạc Ngôn trước sau như một vẫn luyện kiếm ở rừng trúc, nhìn thấy Hồng Đậu tới, sắc mặt hắn liền trầm xuống, xoay người muốn đi.
“Đợi đã, Trang chủ!” Hồng Đậu vội vàng chạy lên ngăn cản Thẩm Lạc Ngôn, vội vàng nói: “Trang chủ, ta đã hiểu ra, ta không nên bày trò lừa ngươi dùng Vấn Uyên kiếm chẻ củi, chuyện này là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi!”
“Chỉ là xin lỗi thôi sao?” Thẩm Lạc Ngôn mặt không biểu cảm nhìn nàng, giọng điệu này nghe còn có vẻ hoài nghi, hắn thật sự bị Hồng Đậu lừa quá nhiều, cũng bị nàng chọc giận quá nhiều, nên không thể nghe Hồng Đậu nói gì hắn liền tin cái đó được.
Hồng Đậu giang hai tay cánh tay nói: “Trang chủ ngươi xem, hôm nay ta không hề mang khối gỗ đến.”
Thấy nàng quả thực không mang theo thứ đồ lung tung rối loạn nào đến, sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn mới hơi hòa hoãn lại.
“Kỳ thật lần trước ở phòng bếp, sau khi ngươi đi, Diệp Minh chủ đã hàn huyên với ta rất nhiều……”
“Ngươi và hắn hàn huyên rất nhiều?” Sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm, “Hàn huyên cái gì?”
“Chính là về việc ta không biết, có liên quan đến hiểu biết chung trên giang hồ của các ngươi.”
Thần sắc Thẩm Lạc Ngôn lần thứ hai hơi dịu lại.
Hồng Đậu còn nói thêm: “Cũng nhờ Diệp Minh chủ, ta mới biết được hóa ra những đao kiếm đó không chỉ mang ý nghĩa là vũ khí lạnh băng đối với các ngươi, ta cảm giác sâu sắc được chính mình đã sai, mới nghĩ nhất định phải nói với Trang chủ một tiếng xin lỗi, Trang chủ, ngươi cũng đừng tức giận nữa…… được không?”
Âm cuối trong câu cuối cùng, thực sự là đáng thương hết chỗ nói, lại nhìn gương mặt nhỏ điềm đạm đáng yêu của Hồng Đậu, giờ phút này đang trông mong nhìn chằm chằm hắn, chỉ muốn được hắn thông cảm, tin rằng rất khó có ai có thể ý chí sắt đá mà lạnh mặt với nàng.
Thẩm Lạc Ngôn trầm mặc trong chốc lát, lại hít sâu một chút, hắn hỏi: “Ai dạy ngươi làm nũng?”
Trước đó, hắn cho cũng chưa từng thấy Hồng Đậu làm nũng bao giờ.
Hồng Đậu cười hì hì nói: “A Miên dạy ta.”
Không thể nói ra là nàng có thúc thúc, vậy để A Miên tới thế chỗ một chút đi.
Sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn bỗng nhiên liền khó coi hơn, “Ngươi hôm nay học nàng cách làm nũng, ngày mai có phải cũng sẽ học nàng cách nhào vào trong ngực nam nhân hay không?”
“Sẽ sẽ không không……” Hồng Đậu bị làm cho sợ hãi, vội vàng xua tay.
Tốt xấu thì nàng cũng không giống nữ nhân A Miên không có liêm sỉ kia…… Trong lòng Thẩm Lạc Ngôn hơi thoải mái hơn một chút, lại nghe nàng nói: “Tư chất ta kém như vậy, không học nổi.”
Thẩm Lạc Ngôn lại chợt nghẹn một hơi trong cổ họng, nuốt không xuống, lại phát tác không ra.
Hồng Đậu khiếp đảm nhấp môi, mẫn cảm nhận thấy được hình như mình lại chọc hắn tức giận, nàng lại cuống quít móc ra một bao giấy từ trong lòng ngực, tay run run đưa bao giấy tới trước mắt Thẩm Lạc Ngôn, tội nghiệp nhìn hắn.
Sao lại thế này?
Sao bây giờ lại có cảm giác như hắn đang bắt nạt nàng vậy?
Có lẽ là đã quen bị chọc giận rồi, Thẩm Lạc Ngôn bây giờ thế mà lại chỉ cảm thấy tràn đầy bất đắc dĩ, hắn hỏi: “Cho ta?”
“Ừm……” Hồng Đậu gật đầu.
“Bên trong là gì?”
“Điểm tâm ta làm.”
Thẩm Lạc Ngôn ngẩn ra, vẻ mặt ngạc nhiên, nếu Hồng Đậu chỉ đơn thuần cho hắn điểm tâm, vậy cũng không coi là gì, mấu chốt là, nàng nói điểm tâm đó do chính tay nàng làm.
Bình luận