A Miên không để bụng mà cười, “Diệp Minh chủ cùng Thẩm Trang chủ đều giống nhau cả mà, đúng là giả vờ đứng đắn, nam nhân nha, nếu không có ý thức đạo đức trói buộc, thì đều không thể thực sự cự tuyệt mỹ nhân nhào vào trong ngực mình.”
Lời A Miên như giả mà cũng như thật, nói đúng ra, là nàng khó có lúc nói ra lời đầy vẻ triết lý như thế.
Mỗi người trên thế giới này, chẳng phải đều dùng bốn chữ ‘ý thức đạo đức’ đó để tự trói buộc mình sao?
Hồng Đậu thu lại tâm tình thiếu nữ khi đối mặt với Diệp Thu Bạch, nàng kéo kéo tay A Miên, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại tới nơi này…… Đến đây lúc nào vậy?”
“Vào lúc tiểu cô nương và Diệp Minh chủ nói đến vấn đề báo ân, nô gia đã tới rồi nha.” A Miên cũng vui vẻ kéo kéo tay nhỏ của Hồng Đậu, “Không chỉ có nô gia, Thẩm Trang chủ cũng tới rồi đó.”
A Miên duỗi tay chỉ ra cửa, Hồng Đậu nhìn lại, quả nhiên, giờ phút này người đang đen mặt đứng ở cửa không phải Thẩm Lạc Ngôn thì là ai?
“Nói đến cũng thật khéo, nô gia muốn tìm tiểu cô nương, Thẩm Trang chủ muốn tìm Diệp Minh chủ, hai chúng ta liền thuận tiện như thế mà đi cùng nhau ấy mà.”
Không có ai quan tâm hai các ngươi làm thế nào lại ở cạnh nhau đâu, cảm ơn!
Hồng Đậu xê dịch bước chân, lén lút tránh ở phía sau A Miên.
Thẩm Lạc Ngôn cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua Hồng Đậu liền thu hồi ánh mắt, hắn đi vào thư phòng, “Diệp Minh chủ.”
“Thẩm Trang chủ.” Diệp Thu Bạch cũng gật đầu, lễ phép cười một chút, không hề có chút xấu hổ hay mất tự nhiên nào về chuyện chính mình vừa rồi còn muốn cậy góc tường nhà người ta, hắn hỏi: “Thẩm Trang chủ tìm ta có việc gì sao?”
“Diệp Minh chủ quyết định không lâu sau sẽ công khai Bản đồ Tuyết ra cho mọi người thấy, việc này có phải quá mức mạo hiểm hay không?”
“Không sao, so với việc chờ những người đó ngầm hành động, không bằng đem đồ vật trực tiếp bày ra để tất cả mọi người cùng nhau xem, cho dù đến lúc đó Bản đồ Tuyết sơn thật sự rơi vào ai tay, vậy cũng coi như là cơ duyên.” Diệp Thu Bạch nói: “Bản đồ cũng không phải thứ tốt gì, ở trong mắt những người khác, đây là bảo bối, với Võ Lâm Minh mà nói, đây chỉ là một củ khoai lang nóng bỏng tay mà thôi.”
“Ta hiểu ý Diệp Minh chủ.”
Thấy bọn họ bắt đầu nói chuyện chính sự, Hồng Đậu lại giật nhẹ áo A Miên, A Miên hiểu ý, liền khẽ khàng bước ra ngoài cùng Hồng Đậu.
Thẩm Lạc Ngôn cùng Diệp Thu Bạch không phải không nhìn thấy Hồng Đậu lén lút chuồn ra, chỉ là bọn hắn đều rất ăn ý không ngăn Hồng Đậu lại mà thôi, bọn họ đều rõ ràng, bọn họ sẽ có chút chuyện cần phải nói rõ.
Người mở miệng trước, vẫn là Thẩm Lạc Ngôn, “Diệp Minh chủ không cảm thấy đã thân cận quá mức với Hồng Đậu sao?”
“Không xa không gần, khoảng cách vừa vặn, cũng là khoảng cách thích hợp nhất giữa nam và nữ.” Diệp Thu Bạch bình thản nói: “Là khoảng cách thích hợp nhất, giữa nam và nữ có ý với nhau.”
Thẩm Lạc Ngôn sẽ không nói những lời kiểu như chúng ta là bạn bè, hay vợ bạn không thể đụng tới, không sai, bọn họ đúng là bạn bè, cũng chính vì bọn họ là bạn bè, cho nên bọn họ mới hiểu được đạo lý cạnh tranh công bằng này.
“Kỳ hạn một năm sắp đến, Thẩm Trang chủ là người con có hiếu, hẳn nhất định sẽ tôn trọng di ngôn của phụ thân, làm theo lời lão Trang chủ, chẳng phải vậy sao?”
Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn hơi trầm xuống.
Năm đó, chuyện lão Trang chủ dặn dò Thẩm Lạc Ngôn một năm sau hòa li* (li hôn) với Hồng Đậu kia, là tiến hành trước mặt Diệp Thu Bạch, đổi lại mà nói, Diệp Thu Bạch xem như nhân chứng của chuyện này, hắn là Võ Lâm Minh chủ, lại là người lão Trang chủ đối đãi như con, lão Trang chủ tin tưởng, cho dù thật sự có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, có Diệp Thu Bạch ở đó, thì sau khi tới kỳ hạn một năm, Thẩm Lạc Ngôn cũng sẽ hòa li với Hồng Đậu.
Diệp Thu Bạch nói: “Thẩm Trang chủ, ngươi cũng biết, một nam nhân chưa lập gia đình theo đuổi một nữ nhân không có phu quân, đây là một chuyện hết sức bình thường.”
Thẩm Lạc Ngôn không thể nào xen vào được.
Bình luận