“Cả nam và nữ giới đều có thể có khuynh hướng lưỡng tính, chẳng qua nữ giới có khuynh hướng lưỡng tính cao hơn nam giới thôi.” Hồng Đậu vốn dĩ muốn vỗ vỗ bả vai A Miên, kết quả phát hiện tay mình vẫn còn bị bó trong chăn, vì thế nàng chỉ có thể dùng ánh mắt khẳng định với A Miên, “A Miên, không cần bởi mình là người lưỡng tính mà tự ti, đây cũng là một loại hiện tượng rất thường thấy, bất luận về sau ngươi quyết định muốn ở bên nam nhân, hay ở bên nữ nhân, ta vẫn…… Ngô!”
A Miên quyết đoán đem chăn trùm lên đầu Hồng Đậu, cũng ngăn nàng lải nhải, nhìn nàng bị chăn bọc thành một con nhộng, ngọ nguậy tới lui dưới thân mình, khuôn mặt A Miên không biểu cảm, “Tri thức hiếm lạ cổ quái mà tiểu cô nương biết đến cũng thật nhiều, phiền ngươi giữ đám tri thức đó ở yên trong bụng đi, ta không cần phải hiểu, cảm ơn.”
“A Miên…… Ta sẽ không kỳ thị ngươi, mặc kệ ngươi thích nam nhân hay nữ nhân, cũng đều là bạn tốt của ta……” Xuyên qua chăn, giọng rầu rĩ của Hồng Đậu truyền đến, tiếp theo nàng giãy giụa, “Ta ngạt thở!”
A Miên chậm rì rì xốc chăn lên một chút, để đầu Hồng Đậu một lần nữa nhô ra, Hồng Đậu vội thở hổn hển, bởi vì bị trùm trong chăn quá lâu, màu đỏ ửng trên mặt nàng cũng không biết là bởi thiếu dưỡng khí hay là vì nhiệt độ quá cao.
“Chơi vui không?” A Miên một tay chống đầu, đôi mắt đẹp mỉm cười nhìn người dưới thân.
Trực giác Hồng Đậu cảm thấy có nguy hiểm, nàng vội lắc đầu, “Đừng quấn ta trong chăn nữa, không thể hô hấp rất khó chịu, giống như là…… cảm giác chết đuối vậy.”
Chết đuối……
Sắc mặt A Miên có hơi thay đổi, nhưng chẳng qua chỉ trong chớp mắt, nàng lại mỹ lệ đa tình cười hỏi: “Tiểu cô nương từng bị chìm dưới nước sao?”
Một câu hỏi thực bình thường, cũng thực tùy ý.
Hồng Đậu lắc đầu, “Chưa từng.”
Trên thực tế là, nàng rất ít khi đến gần những nơi nhiều nước, cho dù khi còn nhỏ đi công viên nước, cũng là thúc thúc nàng dẫn đi thì mới có thể đi chơi, trước khi vào đại học đi chơi cùng bạn cùng phòng, Hồng Đậu ngây thơ vẫn luôn cho rằng tất cả mọi người đều không thích đi chơi ở công viên nước, vì mỗi lúc nàng đến đó chơi, thì ngoại trừ nhân viên ở đó ra cũng không hề có du khách nào khác. (Editor: Đơn giản chính là thúc thúc giàu có bao trọn cả khu thôi:))
“Tiểu cô nương chưa từng trải qua cảm giác không thể thở mà chỉ có thể chờ chết, đây là chuyện tốt.” A Miên vuốt đỉnh đầu Hồng Đậu, giương khóe môi cười, so với trước kia, hiện tại nụ cười của hắn nhiều thêm vài phần chân thật.
Hồng Đậu mẫn cảm nhận thấy sự không thích hợp, nàng cố sức từ trong “nhộng” rút ra một bàn tay, đè lại bàn tay A Miên đặt trên đỉnh đầu nàng, “A Miên, ngươi trước kia từng bị chìm dưới nước sa?”
“Thật lâu thật lâu trước kia…… Ước chừng là khi ta sáu tuổi.” A Miên trả lời không chút để ý.
Hồng Đậu khẩn trương hỏi: “Là không cẩn thận bị rơi vào trong nước sao?”
“Không phải nha.” A Miên cười, “Là ta bị một nam nhân ném xuống nước.”
“Là người xấu!” Hồng Đậu nhíu mày, “Quá đáng giận!”
“Người xấu sao? Ta cũng không biết.” Hai mắt A Miên híp lại, rõ ràng là đang cười, lại không hề thấy ý cười nơi đáy mắt, “Rất nhiều người đều gọi hắn là ân nhân, nói hắn là người tốt, ngay cả mẹ ta cũng đều cực kỳ thích hắn.”
“Mẹ ngươi rất thích hắn?”
“Rốt cuộc thì hắn cũng là đối tượng hợp tác với mẹ ta để sinh ra ta, ta đoán rằng, mẹ ta hẳn là thích hắn.”
Bình luận