Trong tay Tuyết Phi Phi cầm ba ống trúc, im lặng đi tới ngồi xổm dưới cửa sổ một căn phòng, nàng nắm chặt tay, âm thầm cổ vũ bản thân mình cố lên.
Không biết vì sao, nàng vẫn chưa bị điểm tâm của Hồng Đậu độc chết, nguyên nhân khả dĩ nhất, chắc chắn là do Phương Hồng Đậu đã dùng độc dược quá hạn, Tuyết Phi Phi vẫn hết sức tin tưởng một câu, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, hành động ám sát lúc này, nàng nhất định có thể thành công!
Chưa nói đến việc lúc này đây nàng đã chuẩn bị bột phấn ngủ bảy ngày bảy đêm, chính là thứ mà nàng mất không ít sức mới có được! Nàng cũng không tin, lúc này Phương Hồng Đậu còn có thể nhìn thấu mưu kế của nàng!
Tuyết Phi Phi núp dưới cửa sổ, âm hiểm cười, tự nhiên, nàng cũng có thể mơ hồ nghe được âm thanh từ trong phòng truyền đến, giọng một nữ nhân hình như là đang nói cái gì mà…… bệnh hoang tưởng?
Bệnh hoang tưởng?
Đây là bệnh gì?
“Trên đời này không có sinh vật phép thuật nào tìm một cô bé để giao kèo cả, cũng sẽ không có thứ gọi là phép thuật, người cũng sẽ không thể biến thành búp bê Barbie, A Miên, ngươi có hiểu không?” Hồng Đậu ôm mặt A Miên, tận tình khuyên bảo, không để ý chút nào đến việc giờ phút này A Miên còn đang ghé vào trên người mình.
A Miên mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Hồng Đậu chớp chớp mắt, dáng vẻ có chút đáng yêu, “Cho dù ngươi thực thích mẫu thân ngươi, có chứng yêu mẹ quá đà, cũng sẽ không thể biến mẫu thân ngươi thành con rối được nha, phụ thân ngươi sẽ rất khổ sở.”
“Phụ thân sẽ rất khổ sở?” A Miên cong mắt, “Nói như vậy…… Ta thật ra lại càng hối hận lúc trước chưa biến ý muốn kia thành sự thật.”
“A Miên, đừng tức giận kiểu trẻ con.” Hồng Đậu nhéo nhéo mặt A Miên, cười hì hì nói: “Mỗi đứa trẻ đều rất dễ xuất hiện một đặc điểm giống nhau, đó chính là đối với trưởng bối mà mình thích, luôn luôn có một loại ham muốn chiếm hữu vô lý, ví dụ như, khi nhìn thấy vị trưởng bối mình yêu thích này đối tốt với những người khác, đứa trẻ liền sẽ cảm thấy người kia đã cướp đi người mình thích, cho nên mới có một chút ý nghĩ không tốt, chẳng qua, có ý nghĩ đó cũng không hề cho thấy đứa trẻ là người xấu, mà đây là trạng thái tâm lí thực bình thường nha.”
A Miên bắt được tay Hồng Đậu véo mặt mình, trên gương mặt phong hoa tuyệt đại của nàng lộ ra một nụ cười mị hoặc, thực dễ dàng khiến cho tim người ta đập gia tốc, máu chảy nhanh hơn, nàng cười hỏi: “Tiểu cô nương nói đạo lý rõ ràng như vậy, thoạt nhìn có vẻ như đã từng trải qua, cảm thụ rất nhiều nhỉ.”
“Bởi đây là quá trình trưởng thành mà mỗi một đứa trẻ đều phải trải qua.” Hồng Đậu híp mắt, ngọt ngào nói: “A Miên không cần cảm thấy có gánh nặng.”
Nhớ trước đây khi tuổi còn nhỏ, cũng không nhớ rõ nàng nghe ai nói mà hiểu lầm thúc thúc nàng muốn đi xem mặt với phụ nữ, ngay đêm hôm đó nàng liền cầm kéo lén lút cắt hỏng tất cả tây trang của thúc thúc nàng, đó là lần đầu tiên Hồng Đậu làm chuyện xấu, về sau chính nàng cũng cảm thấy hết sức tội lỗi, chẳng qua sau đó thúc thúc lại nói với nàng rằng đây là hành vi có lý hết sức bình thường, nên nàng cũng đã nghĩ thông.
A Miên bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt ngươi là đồ ngốc sao nhìn Hồng Đậu, “Có thể đem loại ý nghĩ không bình thường này nói thành bình thường…… Ta hiện tại cảm thấy hết sức tò mò với hoàn cảnh trưởng thành của ngươi.”
“Ồ? Phải không?” Hồng Đậu suy nghĩ một lát, cũng may là còn chưa quên việc mình hiện tại không phải tiểu thư Hồng Đậu của Phương gia, mà là nữ phụ Phương Hồng Đậu tồn tại trong tiểu thuyết, nàng nói: “Hoàn cảnh trưởng thành của ta thực bình thường, cùng không khác gì mấy đại tiểu thư khuê các cả.”
P/s: Đến chính A Miên còn biết bản thân suy nghĩ bất bình thường mà Hồng Đậu vẫn hoàn toàn không nhận ra 😂. Thế thì nên nói ai bất thường hơn nhỉ 😂 😂
Bình luận