Làm bộ lơ đãng tìm hiểu tình hình gần đây của Phương Tử Mạch, đây không phải phong cách của Thẩm Lạc Ngôn, cũng bởi vậy, hắn chỉ có thể tự mình buồn bực, người khác hỏi hắn có phải gần đây tâm tình không tốt hay không, hắn còn phải nghiêm trang nói cho người ta rằng chỉ bởi gần đây công vụ bận rộn.
Về phần Hồng Đậu, Thức Bạch bị Phượng Khuynh Liên ôm về dưỡng thương, cho dù Hồng Đậu quan tâm Thức Bạch, nàng cũng sẽ không vội vàng chạy ra trước mặt nữ chủ, lần đầu tiên chạy trốn thất bại cũng không thể khiến nàng từ bỏ ý muốn thoát khỏi cái cốt truyện cẩu huyết này, làm bộ ngẫu nhiên ra cửa giải sầu, nàng lại lần nữa lắc lư tới hoa viên, kết quả nàng phát hiện…… Cái lỗ chó này bị lấp.
Lục Y đi theo phía sau Hồng Đậu thấy vẻ mặt tuyệt vọng như tâm hồn đã chết của chủ tử nhà mình, không nhịn được mà hỏi: “Phu nhân, người làm sao vậy?”
“Cái lỗ này ……”
“Cái lỗ chó này nha, nghe nói là quản gia phái người lấp lại.”
“Vì cái gì……”
“Quản gia nói vì để phòng ngừa bọn đạo chích trà trộn vào, kiểm tra kỹ tất cả mọi nơi trong trang, những lỗ chó như vậy, tất cả đều bị lấp lại rồi.”
Bọn đạo chích…… Hồng Đậu nhớ tới chuyện tay nải ngày đó nàng nói với Thẩm Lạc Ngôn, lúc ấy nàng tùy tiện tìm cớ nói là nhặt, kết quả Thẩm Lạc Ngôn thằng nhãi này hình như đã tin là thật!
Hồng Đậu đỡ trán, toát ra một tiếng thở dài thật sâu.
Nàng thất bại trở về sân của chính mình, còn chưa kịp suy sút cảm khái một chút về cuộc sống biến đổi thất thường này, nàng liền gặp được Kỳ Chiêu đang đợi mình trong sân.
Kỳ Chiêu đứng lên hành lễ, “Đại tỷ.”
“Muội phu, chào ngươi.” Hồng Đậu miễn cưỡng cười chào đón, lúc này mới lại hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
“Ta muốn hỏi một chút, đại tỷ có biết một số nơi mà Tử Mạch có khả năng đi qua không?” Kỳ Chiêu câu nệ nói: “Tử Mạch đã rời đi hơn một tháng, ta thật sự lo lắng cho nàng.”
“Ngươi cũng biết ta đã quên rất nhiều chuyện, đối với chuyện Tử Mạch sẽ đến nơi nào, ta thật đúng là không biết.” Hồng Đậu thấy ánh mắt hắn để lộ ra vẻ buồn rầu, không khỏi thấy đồng tình, “Chẳng qua ngươi có thể yên tâm, nàng nhất định sẽ không có việc gì.”
Rốt cuộc Phương Tử Mạch muốn xảy ra chuyện cũng phải chờ đến lúc Du Tử Tức và Phượng Khuynh Liên chính thức ở bên nhau, cũng phải đến tận đại kết cục, hiện tại còn sớm.
Tuy rằng Hồng Đậu nói như vậy, nhưng Kỳ Chiêu không thể bớt suy nghĩ, “Tử Mạch nàng tính tình ngây thơ hồn nhiên, ta thật sự lo lắng nàng ở bên ngoài bị người ta lừa.”
Không, nàng cảm thấy hắn mới tương đối dễ bị lừa.
Hồng Đậu thầm nghĩ, tuy rằng người nam nhân này nhìn có vẻ là con mọt sách, nhưng đối với Phương Tử Mạch lại thật sự quan tâm, hiện tại trên mạng thường nói, nữ nhân chơi đủ rồi, liền tìm người thành thật mà gả cho, Kỳ Chiêu người này, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn người thành thật, lại nghĩ đến Phương Tử Mạch tương lai sẽ yêu đương cùng Du Tử Tức, cảm giác đồng tình của nàng liền càng thêm dào dạt.
Hồng Đậu ngoắc ngón tay, Kỳ Chiêu liền hiểu ý ghé lỗ tai qua, nàng nhỏ giọng hỏi: “Cảm tình giữa ngươi và muội muội ta có tốt hay không?”
“Cái này……” Sắc mặt hắn ửng đỏ, “Chúng ta tôn trọng nhau như khách, xem như…… Tốt đi.”
Hồng Đậu suy nghĩ nàng cùng Thẩm Lạc Ngôn cũng tôn trọng nhau như khách, cực kỳ thấu hiểu mà vỗ vỗ vai của hắn, nàng rất thâm trầm nói: “Ta nhìn bộ dáng ngươi liền biết, ở nhà, chỉ sợ là Tử Mạch làm chủ, nữ nhân không thể luôn luôn được chiều chuộng, có đôi khi, ngươi cũng phải tỏ thái độ cứng rắn một chút, để nàng hiểu rõ ngươi cũng là người biết tức giận, như vậy nàng mới không thể chẳng kiêng nể gì mà rời nhà trốn đi, rõ chưa?”
Kỳ Chiêu cái hiểu cái không gật gật đầu.
Thấy hắn trẻ nhỏ dễ dạy, Hồng Đậu thực vui mừng, nàng nghĩ, nếu Phương Tử Mạch có thể sống yên ổn cùng Kỳ Chiêu, về sau không thích Du Tử Tức kia, Phương Tử Mạch cũng sẽ không có kết cục bi kịch như vậy.
Nàng uống ngụm trà, tiếp tục nói với vẻ giống như mình là người rất có kinh nghiệm: “Này có câu nói rất đúng, nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, giữa vợ chồng với nhau, ngươi mạnh một phân, nàng liền sẽ yếu một phân, tục ngữ nói gạo nấu thành cơm, liền có thể khiến nữ nhân khăng khăng một mực, ta mặc kệ cơm này của các ngươi có chín hay không, nhưng nấu cơm vẫn là không đủ, trong cuộc sống hàng ngày, ngươi nên biểu hiện mạnh mẽ một chút, khiến cho Tử Mạch có thể ý thức được ngươi là một người nam nhân, là trượng phu của nàng, mà không phải một thư sinh yếu đuối, ngươi đã hiểu chưa?”
“Ước chừng…… Hiểu một chút.” Trong mắt Kỳ Chiêu lộ ra vẻ mờ mịt, điều hắn nhớ rõ, hình như cũng chỉ có hai chữ nấu cơm.
Hồng Đậu lắc đầu, hận sắt không thành thép nói: “Chính là bảo ngươi biểu hiện ra vẻ nam nhân một chút, ngươi nắm giữ quyền kinh tế trong nhà, như vậy nàng không có tiền cũng không sống ở bên ngoài được, nếu nàng còn muốn đi, ngươi liền cầm dao đâm chính mình một nhát, nhớ kỹ đừng đâm vào chỗ yếu hại, chỉ cần thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng là được rồi, nếu khổ nhục kế này còn không dùng được, vậy chỉ có một biện pháp cuối cùng ……”
Kỳ Chiêu hỏi: “Biện pháp gì?”
“Nhanh chóng sinh con a.” Hồng Đậu hơi bực nói: “Có con rồi, làm mẫu thân, cho dù Tử Mạch về sau muốn rời nhà trốn đi, nàng cũng không thể không suy xét đến con mình một chút.”
Kỳ Chiêu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng tỏ vẻ rất hiểu mà nói: “Đại tỷ thông tuệ, ta thụ giáo.”
Hồng Đậu vẫy vẫy tay, “Đây không tính là gì, chỉ cần phu thê các ngươi có thể hòa thuận thì tốt rồi.”
Ân…… Đám lý luận đó, tất cả đều do nàng đọc được trong tiểu thuyết, kỳ thật nàng căn bản còn chưa từng yêu đương.
Bình luận