Thẩm Lạc Ngôn chỉ chào hỏi với Diệp Thu Bạch, còn A Miên, hắn hoàn toàn bỏ qua.
Diệp Thu Bạch gật đầu, “Thẩm Trang chủ.”
“Diệp Minh chủ, phu nhân.” Phượng Khuynh Liên đi theo phía sau Thẩm Lạc Ngôn nhún người hành lễ, lại nhìn A Miên cất tiếng chào, “A Miên cô nương.”
Hồng Đậu nghi hoặc, “Trang chủ cùng Phượng di nương, sao các ngươi lại tới chỗ ta?”
Thẩm Lạc Ngôn khựng lại, “Chuyện mấy ngày trước ta nói đưa phu nhân đi dạo chợ, phu nhân chẳng lẽ đã quên sao?”
“A?” Hồng Đậu sửng sốt, có chuyện này à?
Thẩm Lạc Ngôn vừa thấy dáng vẻ này của nàng liền biết là nàng không hề để lời nói của mình trong lòng, hắn tự nhủ mình phải hít sâu bình tĩnh, lại đổi cách diễn đạt sang nói thẳng: “Hôm nay ta muốn mang ngươi ra ngoài dạo chợ, chuẩn bị cho xong để đi bây giờ.”
“Ta có thể không……”
Thẩm Lạc Ngôn ngắn gọn sảng khoái nói: “Không thể nói không.”
Hồng Đậu bĩu môi.
“Nếu muốn đi chợ, không biết có thể thêm ta đi cùng nữa hay không?” Diệp Thu Bạch mỉm cười nói.
Hồng Đậu nghe vậy cũng cười.
Thẩm Lạc Ngôn nói: “Diệp Minh chủ cũng muốn đi chợ sao?”
“Mấy ngày nay việc vặt vãnh trong Võ Lâm Minh quá nhiều, ta cũng mong thỉnh thoảng có thể bớt thời giờ nghỉ ngơi một chút.” Diệp Thu Bạch nói: “Thẩm Trang chủ hẳn sẽ không ghét bỏ việc ta đi cùng chứ?”
Thẩm Lạc Ngôn nhìn Hồng Đậu đang một mình hí hửng, nói: “Dĩ nhiên là không.”
“Nếu các ngươi đều đi chợ chơi, vậy nô gia cũng phải đi.” A Miên hơi nhếch khóe miệng, thật sự là đẹp đẽ vô song.
Thẩm Lạc Ngôn nhíu mày, “Ngươi cũng muốn đi?”
Ý ghét bỏ trong lời này có thể nói là không chút che giấu.
“Nô gia vốn không thích đi, chỉ là thấy các ngươi đều đi, vậy nô gia liền có hứng thú.” A Miên cười, mắt cong cong, “Rốt cuộc thì chuyện mà nô gia yêu thích nhất, chính là xem náo nhiệt mà.”
Dường như A Miên đã quên chuyện mới vừa rồi nói muốn Diệp Thu Bạch cắt ngón tay, hiện tại chỉ lo quăng ánh mắt quyến rũ về phía Thẩm Lạc Ngôn.
Trong lòng Hồng Đậu không thể không cảm thán, quả thật là sức mạnh tình yêu nha, A Miên vừa thấy Thẩm Lạc Ngôn, liền quên luôn chuyện khác.
“Dù sao……” A Miên lại bổ sung thêm một câu, “Ngay cả khi Thẩm Trang chủ không muốn nô gia đi theo, nô gia cũng sẽ theo sau mọi người.”
Đổi lại mà nói, Thẩm Lạc Ngôn có đồng ý để A Miên đi cùng hay không, đều không quan trọng, dù sao A Miên cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm.
Bởi vậy, đội ngũ đi chợ liền cứ thế mà xác định thôi.
Võ Lâm Minh ở trên núi, chợ lại ở dưới chân núi, đều nói leo núi dễ, xuống núi khó, vì chăm sóc cho phái nữ, bước chân đoàn người cũng coi như thong thả không vội, chờ đến lúc đi tới chợ, trời đã chạng vạng mất rồi.
Phượng Khuynh Liên hay suy nghĩ nhiều, sau khi được gả đến Thẩm Gia Trang, cũng hiếm khi có cơ hội ra ngoài, hiện giờ có thể đi vào chợ, tâm tình cũng không khỏi vui hơn, chuyện phiền lòng tuy lo ít, nhưng có thể nhất thời vui lên cũng là chuyện tốt.
Khác hẳn với Phượng Khuynh Liên, Hồng Đậu sau khi tới thế giới cổ đại hư cấu trong truyện này, căn bản là không có cơ hội ra ngoài đi dạo. Cái lần gọi là “đi dạo phố” ở Quỷ thôn kia, thật đúng là hồi ức không tốt đẹp, nàng đã khiến chính mình quên đi. Cho nên khi có thể chân chính dạo chợ, nhìn thấy những đồ chơi nhỏ vui mắt được bán ở đó, nàng liền không khỏi thấy mới mẻ cùng thú vị.
Hồng Đậu lôi kéo tay A Miên hưng phấn đi phía trước, đối với mỗi thứ được người ta bán rong, nàng đều cực kỳ hứng thú.
Phượng Khuynh Liên thì không nhanh không chậm đi phía sau Hồng Đậu, tiếp sau nữa, chính là Thẩm Lạc Ngôn cùng Diệp Thu Bạch.
Bình luận