“A?” Hồng Đậu vội ngăn tay A Miên lại, “Đồ vật trân quý như vậy, ngươi vẫn nên cất giữ cẩn thận đi, ta không chải tóc cũng không sao cả.”
Đồ vật cha mẹ lưu lại quý báu đến nhường nào? Không giữ gìn quý trọng thì thôi, làm sao có thể tùy ý lấy ra cho nàng chải đầu cơ chứ?
Hồng Đậu cảm thấy trong lòng cực kỳ bất an.
A Miên lại cười cười vẻ không sao cả, đôi mắt đào hoa của nàng híp lại, nụ cười nhạt hiện lên dưới ánh nắng xuyên qua tán lá, từng mảng ánh sáng rọi xuống, càng làm tăng vẻ ôn nhu lên rất nhiều, “Đồ vật chẳng phải cũng là để dùng sao? Một thứ đồ đặt trong hộp quý, lâu không sử dụng, vậy ý nghĩa của việc chế tạo ra nó cũng không còn. Cây lược gỗ này cũng thế, mẫu thân tặng lược gỗ đào cho ta, lại chưa từng nói muốn ta khóa nó ở trong ngăn tủ nha.”
“Vậy…… Được rồi.” Hồng Đậu cảm thụ được động tác mềm nhẹ của A Miên trên đầu mình, tự nhiên, nàng nhớ tới lần đó khi A Miên nhắc tới cha mẹ nàng ấy. Nếu A Miên vẫn luôn mang theo đồ vật mẫu thân nàng ấy tặng trên người, có thể thấy được nàng thật sự nhớ mẫu thân, nhưng còn phụ thân nàng ấy……
Thôi được rồi, vẫn không nên nhắc tới phụ thân A Miên, để tránh cho A Miên lại tái phát bệnh hoang tưởng*. (Editor: Hồng Đậu đang nhớ đến việc A Miên muốn biến mẹ mình thành “con rối” lúc trước mà cô ấy vẫn nghĩ là do A Miên hoang tưởng J))
Cách đó không xa, âm thanh ồn ào náo động biến mất, mọi người yên tĩnh trở lại, vì Diệp Thu Bạch đã bước ra.
Diệp Thu Bạch lễ phép cười nói: “Chư vị, đợi lâu.”
“Diệp Minh chủ.” Trên đài có vài vị chưởng môn đang ngồi, đều cùng các tiền bối võ lâm đứng lên ôm quyền đáp lễ một tiếng.
Diệp Thu Bạch gật đầu, lại nhìn về phía đám người chen chúc dưới đài mà nói: “Không cần nói vòng vo, ta biết hôm nay chư vị cùng tụ tập tại đây, mục đích đều chỉ có một, đó chính là vì Bản đồ Tuyết sơn trong lời đồn này.”
Trung bá đứng ở phía sau Diệp Thu Bạch, trong tay hắn cầm một hộp gỗ tinh xảo. Lập tức, ánh mắt cực nóng của mọi người đều nhìn vào cái hộp gỗ mà Trung bá cầm. Thực hiển nhiên, trong đó chính là Bản đồ Tuyết sơn mà cả hai phe hắc bạch đều muốn có.
Diệp Thu Bạch ngước mắt, ánh mắt chỉ dừng lại một giây trên cái cây phía xa, hắn lại thu hồi tầm mắt, cũng thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Bản đồ Tuyết sơn liên quan đến chuyện trọng đại, nếu như Võ Lâm Minh cất giấu đi không chịu lấy ra, chỉ sợ cũng sẽ có lời bàn tán, nhưng, Bản đồ Tuyết sơn lại không phải đồ vật có thể tùy ý lấy ra. Từ khi Võ Lâm Minh thành lập đến nay, đều có sứ mệnh giữ gìn hoà bình võ lâm, nếu để ta thấy mọi người tranh đấu gay gắt vì vật ấy, tàn sát lẫn nhau, vậy thì chính là Võ Lâm Minh không hoàn thành trách nhiệm. Vì để ngăn sóng gió, giảm bớt phân tranh, đại hội hôm nay, mục đích cũng chỉ có một.”
“Đó chính là dựng lên lôi đài, dùng võ kết bạn.” Giọng Diệp Thu Bạch vang lên rõ ràng trước sân luyện võ, “Người trong giang hồ, làm chuyện của giang hồ, muốn địa vị cao, chỉ khi nỗ lực mới có thể đạt được, muốn lấy bảo vật, chỉ người có năng lực mới có thể hưởng.”
Lời này rất hợp lý.
Mọi người trong chớp mắt lại nghị luận sôi nổi. Người có ý nghĩ tham chiến, thực sự là không phải số ít.
Có người nói: “Diệp Minh chủ võ nghệ cao cường, nơi này lại là địa bàn của Võ Lâm Minh, nếu ngươi tham chiến, chúng ta làm sao còn có cơ hội……”
“Chư vị yên tâm.” Diệp Thu Bạch nói: “Người trong Võ Lâm Minh, đều sẽ không tham dự so đấu lần này.”
Thẩm Lạc Ngôn đang ngồi trên đài cũng nói: “Thẩm Gia Trang cũng sẽ không tham dự.”
Lúc này, liền có không ít người cảm thấy may mắn.
“Không nghĩ tới Diệp Minh chủ cùng Trang chủ, vậy mà lại bỏ quyền.” Hồng Đậu nhìn chăm chú vào mọi chuyện xảy ra trên sân luyện võ, nàng quay đầu lại, “A Miên, ngươi sẽ tham gia……”
Thanh âm đột nhiên im bặt, Hồng Đậu mở to hai mắt, vội vàng ôm lấy đầu tóc mình, “Uy, A Miên! Ngươi làm gì đấy!”
A Miên rất tiếc nuối thở dài, thu lại cây kéo đang cầm trong tay.
Bình luận