Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 187)
23 THÁNG 10, 2018 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC
☆ Chương 187: Xa lạ
“Rầm” một tiếng, Thẩm Lạc Ngôn bỏ đũa trong tay xuống.
Thân mình Hồng Đậu run lên.
A Miên lại vẫn mỉm cười đa tình, thuận tiện gắp một miếng thịt đặt vào bát Hồng Đậu.
Lý Tùy Phong cùng Lục Y rất ăn ý mà tự mình an tĩnh ăn cơm, tỏ vẻ mình sẽ không tham dự vào mâu thuẫn giữa hai phu thê bọn họ.
Một lát sau, Thẩm Lạc Ngôn lại hừ một tiếng, đứng dậy liền rời đi.
Hồng Đậu luôn cảm thấy tiếng “Hừ” lúc rời đi này của Thẩm Lạc Ngôn, là hướng về phía nàng, nhưng nàng lại thật sự không rõ, chẳng qua là không cài cây trâm bạch ngọc mà thôi, hắn không vui gì chứ. Hắn lấy cây trâm kia về, nàng chẳng phải cũng đã nói cảm tạ với hắn rồi sao? Chẳng lẽ ngày nào nàng cũng phải cài cây trâm bạch ngọc kia thì hắn mới cao hứng à.
A Miên thản nhiên tự đắc nói: “Thật tốt, người mặt thối đi rồi, đồ ăn này cũng thơm hơn.”
Ừm.
Hồng Đậu yên lặng gật đầu tán đồng trong lòng.
Lại nói bên kia, Thẩm Lạc Ngôn rầu rĩ không vui từ trong đại sảnh đi ra, lại phát hiện Hồng Đậu hoàn toàn không có ý định đuổi theo tìm hắn, trong lòng hắn liền càng thêm buồn bực, cứ thế lao một mạch đến phòng cho khách của mình. Đi đến nửa đường, hắn lại thấy Phượng Khuynh Liên đang nói chuyện với Đồng Nhu ở hậu hoa viên.
“Thẩm Trang chủ.” Đồng Nhu dịu dàng có lễ lên tiếng chào.
Thẩm Lạc Ngôn gật đầu, “Nhạc phu nhân.”
Đồng Nhu quay sang Phượng Khuynh Liên cười cười, “Ta không quấy rầy các ngươi nữa, ta đi về trước đây.”
“Phu nhân đi thong thả.” Phượng Khuynh Liên nhìn Đồng Nhu đi xa, mới xoay người về phía Thẩm Lạc Ngôn nhún người hành lễ, “Trang chủ.”
Sắc mặt lạnh băng của Thẩm Lạc Ngôn dịu lại một chút, “Chẳng phải thân thể ngươi không thoải mái, ở lại trong phòng nghỉ ngơi sao?”
“Thiếp thân thấy ngoài phòng ánh mặt trời ấm áp, liền muốn ra ngoài đi dạo, không nghĩ lại gặp Nhạc phu nhân ở đây, lúc này mới hàn huyên với Nhạc phu nhân một hai câu.”
“Nhạc Mân không phải người tốt đẹp gì, phu nhân hắn……”
“Trang chủ yên tâm, Nhạc phu nhân là một người thông hiểu lý lẽ, tính tình ôn hòa, thiếp thân và nàng từng có vài lần nói chuyện với nhau, con người nàng không xấu.”
“Ngươi đã có phán đoán này, ta cũng không tiện nói thêm gì nữa, tóm lại, ngươi trước nay đều có chừng mực.”
Lời nói tín nhiệm của Thẩm Lạc Ngôn, cũng giống như trước đây vậy, giống như khi Thẩm Lạc Ngôn đưa Tiểu Thức Bạch về Thẩm Gia Trang, hắn giao Thức Bạch cho Phượng Khuynh Liên chăm sóc.
Nhưng Phượng Khuynh Liên vẫn ngước mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn, chậm rãi nói: “Trang chủ không cảm thấy mấy ngày nay tới giờ, giữa chúng ta xa lạ hơn không ít sao?”
“Ngươi đang trách ta không dành thời gian ở bên cạnh ngươi?” Thẩm Lạc Ngôn nói: “Thời gian gần đây, chuyện của Võ Lâm Minh quá nhiều, ngươi biết……”
“Trang chủ biết ý thiếp thân muốn nói không phải điều này.” Phượng Khuynh Liên ngắt lời Thẩm Lạc Ngôn, “Điều thiếp thân muốn nói chính là, quan hệ giữa hai người chúng ta.”
Trên mặt Thẩm Lạc Ngôn không hề có chút biểu cảm dư thừa nào, “Muốn nói xa cách, cũng là từ sau khi ngươi cho rằng ta cùng…… Phương nhị tiểu thư có gì đó, ngươi mới xa cách ta, không phải sao?”
“Nhưng sau khi Trang chủ tiếp xúc cùng phu nhân nhiều hơn, chẳng phải cũng vẫn luôn xa cách thiếp thân sao?” Ánh mắt Phượng Khuynh Liên lạnh nhạt, trên môi lại có ý cười.
Thẩm Lạc Ngôn trầm mặc kỳ lạ.
Phượng Khuynh Liên thu ánh mắt lại, mi mắt nàng hơi rũ, ý cười nơi khóe môi không giảm, “Phu nhân dù sao cũng là phu nhân, quan hệ giữa Trang chủ và phu nhân hòa thuận, thiếp thân cũng sẽ không một câu oán hận, chỉ là Trang chủ, nhật ký của lão Trang chủ mà người mang ra từ kho bí mật, thiếp thân không cẩn thận đã nhìn thoáng qua.”
Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm lại.
“Ngày ấy nói chuyện cùng phu nhân ở thư phòng Diệp Minh chủ, thiếp thân cũng không cẩn thận thấy được……trên cánh tay phu nhân có một vết bớt hình hoa mai.”
Theo giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của Phượng Khuynh Liên, sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn lạnh xuống.
P/s: Thẩm trang chủ cứ cái kiểu muốn giữ cả 2 mà ko muốn bỏ bên nào thế này, sau mất cả 2 thì đáng đời lắm >”<
Bình luận