Hồng Đậu vừa thấy bọn họ thật sự muốn động thủ liền nóng nảy, nàng không hề nghĩ tới một lần hăng hái làm việc nghĩa của mình lại diễn biến đến tận đây, mà nhìn Thẩm Lạc Ngôn thật sự tức giận, Ngọc lang kia cũng đã chuẩn bị ứng chiến xong, nàng vội đứng ra nói: “Từ từ, trang chủ…… không cần đánh nhau!”
Thẩm Lạc Ngôn trầm mặc trong chốc lát, mới thấp giọng nói: “Bọn họ bắt nạt ngươi.”
Cho nên hắn phải lấy lại công bằng cho nàng, đặc biệt là dáng vẻ Ngọc lang che chở Ngọc nương kia, lại càng như nhắc nhở hắn, Hồng Đậu không phải không có trượng phu, trượng phu chính là nên bảo hộ thê tử.
“Trang chủ ngươi hiểu lầm, không phải bọn họ bắt nạt ta, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.” Hồng Đậu vốn dĩ chỉ định trêu đùa đôi phu thê lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường kia thôi, lại không ngờ Thẩm Lạc Ngôn cho là thật, “Là ta vốn dĩ cho rằng vị Ngọc công tử kia bắt nạt Ngọc phu nhân, cho nên ta ra tay đả thương Ngọc công tử, lúc này mới để cho bọn họ đánh lại. Bọn họ cũng không hề bắt nạt ta. Diệp Minh chủ, ngươi mau giúp ta nói một câu nha.”
Thẩm Lạc Ngôn nhìn về phía Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch cười một chút, “Chuyện đúng là như thế, nếu như phu nhân thật sự bị bắt nạt, Trang chủ cho rằng ta sẽ có thể thờ ơ sao?”
Đương nhiên không thể.
Không cần chờ Thẩm Lạc Ngôn tới, hắn đã sớm có thể dùng một chưởng đánh bay hai người kia, chỉ là Hồng Đậu chơi vui vẻ, nên hắn mới nhìn nàng chơi.
Tầm mắt Thẩm Lạc Ngôn lại dừng ở đôi phu thê cách đó không xa kia. Trên mặt Ngọc lang quả thật cũng bị thương, sát khí trên người hắn có hơi thu lại, nhưng rất nhanh, hắn lại nhíu mày hỏi Hồng Đậu, “Ngươi liệu có thấy cái gì không nên xem không?”
Chuyện kỳ cục của phu thê họ Ngọc kia, Thẩm Lạc Ngôn cũng nghe qua không ít, lại kết hợp với lời Hồng Đậu, về việc nàng cho rằng Ngọc lang đang bắt nạt Ngọc nương…… Thẩm Lạc Ngôn liền có thể đoán được Hồng Đậu đã đụng phải chuyện gì.
Hồng Đậu một giây đồng hồ cũng không chần chờ, “Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy!”
Thẩm Lạc Ngôn lúc này mới thu hồi ánh mắt, đáy lòng nàng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ, còn may chưa nói ra việc mình thấy một nam nhân cởi quần áo.
Ngọc nương nói: “Thế nào? Thẩm Trang chủ, ngươi biết chuyện là do ai khơi mào rồi chứ? Còn muốn đánh nhau với phu thê chúng ta một trận không?”
Thẩm Lạc Ngôn chỉ im lặng một lát, rồi nói: “Ngọc công tử bị thương, các ngươi muốn trả thù, vậy đánh ta là được.”
“Không nên không nên!” Hồng Đậu lại vội kéo Thẩm Lạc Ngôn ra phía sau mình, nàng vô cùng đau đớn móc một quyển sách từ trong lòng ngực ra, “Ngọc công tử, Ngọc phu nhân, chúng ta ai cũng không cần đánh ai, ta đem bảo bối này đưa cho các ngươi bồi tội được chứ?”
Khi Thẩm Lạc Ngôn nhìn thấy tên quyển sách kia là 《 Giang hồ tuyệt chiêu thập bát thức》, mí mắt liền giật giật, hắn thấp giọng nói: “Ngươi thế mà lại mang theo quyển sách này trên người.”
Hồng Đậu cũng thấp giọng, “Đúng vậy, đây chính là bảo bối thật vất vả mới tìm được, ta đương nhiên phải mang theo.”
Quyển sách này, đúng là quyển sách lúc trước Hồng Đậu cùng Thẩm Lạc Ngôn nhặt được ở kho bí mật kia, nội dung trên sách rất nhiều, đúng như Hồng Đậu đã đánh giá, là một quyển…… Xuân cung đồ sinh động như thật.
“Thẩm phu nhân.” Diệp Thu Bạch bỗng nhiên đi tới cười nói: “Trên tay ngươi dính bẩn.”
“Ủa? Có sao?” Hồng Đậu nâng tay lên.
Diệp Thu Bạch bỗng nhiên hạ thấp giọng, “Có thể sẽ đau một chút…… Về sau ta sẽ bồi tội với phu nhân.”
Chưa kịp phản ứng, Diệp Thu Bạch đã bắt lấy tay Hồng Đậu quẹt qua thân kiếm Vấn Uyên trên tay Thẩm Lạc Ngôn. Rất nhanh, ngón trỏ của Hồng Đậu đã bị cắt một nhát, một giọt máu tươi rơi trên thân Vấn Uyên kiếm. Diệp Thu Bạch hành động đột ngột, nên ngay cả Thẩm Lạc Ngôn cũng chưa kịp chuẩn bị chút nào.
Bình luận