“Người khác đưa cho ta!” Hồng Đậu bước qua đoạt bình hoa trở về, còn quay sang A Miên hừ một tiếng thật mạnh.
A Miên thấy nàng coi thứ này như bảo bối thì thật ra cũng không nói thêm gì, mà chỉ vỗ môi cười nói: “Tối nay để nô gia ngủ cùng với tiểu cô nương được không?”
“Không được!” Hồng Đậu lập tức trả lời, nàng hiện tại có thể khẳng định cùng xác định, A Miên chính là một người lưỡng tính, nàng sợ nếu mình ngủ cùng giường với A Miên một đêm, trong sạch của mình liền khó giữ được.
A Miên tiếc nuối thở dài, “Thôi được, nếu tiểu cô nương không muốn, vậy nô gia cũng sẽ không cưỡng ép ngươi, chẳng qua…… Nếu ban đêm tiểu cô nương cảm thấy tịch mịch khó nhịn……”
“Được rồi được rồi, ngươi đi trước đi!” Hồng Đậu đẩy A Miên ra khỏi phòng, nàng nói một lần nữa, “A Miên, ta cảnh cáo ngươi, lần sau không cho phép làm ra chuyện như vậy với ta lần nữa!”
A Miên khẽ cười một tiếng, nàng cũng chưa nói đồng ý hay không đồng ý, chỉ đưa tay lên chào: “Tiểu cô nương, tạm biệt.”
Nói xong, nàng liền mỉm cười rời đi.
Hồng Đậu đứng ở ngoài phòng, nhìn bóng dáng A Miên biến mất, lúc này mới hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nói thực, nếu A Miên vẫn không rời đi, việc nàng miệng cọp gan thỏ liền lộ ra mất. Cảm giác hôm nay A Miên tạo ra cho nàng thực sự khác biệt, A Miên cường thế bất ngờ khiến Hồng Đậu cảm thấy không biết nên theo ai.
Càng đáng sợ chính là……
Hồng Đậu đỡ lấy khung cửa, nàng không muốn trở thành đồng tính luyến ái a!!!
Nàng nhìn hai căn phòng hai bên, đều tối mịt, hẳn Phượng Khuynh Liên và Lục Y đều đã ngủ, Hồng Đậu nghẹn lại ý muốn gào thét trong lòng, yên lặng mà trở về phòng ngủ.
Vì để lấy được bản đồ Tuyết sơn, luận võ sẽ kéo dài liên tục ba ngày, hôm nay là ngày thứ hai.
Nhưng ngay từ sáng sớm, Hồng Đậu bị đánh thức cũng không phải bởi tiếng ồn ở sân luyện võ, mà vì một tiếng thét chói tai của nữ nhân.
Nàng ôm đầu ngồi dậy từ trên giường, hét to một tiếng, “Lục Y!”
“Phu nhân!” Lục Y rất nhanh đẩy cửa tiến vào, nàng thần sắc hoảng sợ chạy đến bên cạnh Hồng Đậu, “Phu nhân có gì phân phó?”
Cơn tức giận lúc rời giường của Hồng Đậu không nhỏ, chẳng qua đối mặt với Lục Y đáng yêu, nàng vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà, nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Nô tỳ vừa rồi nghe người ta nói, là vị Nhạc chưởng môn của Phái Không Động kia đã xảy ra chuyện.”
“Nhạc Mân?” Hồng Đậu nhớ tới lão già xấu xa kia, nàng vội cao hứng hỏi: “Hắn xảy ra chuyện gì?”
Lục Y mặt không đổi sắc nói: “Nhạc chưởng môn đã chết.”
“Chết, đã chết?” Chuyện này ra ngoài dự kiến của Hồng Đậu, “Sao hắn lại chết?”
“Không biết nha.” Lục Y nghĩ nghĩ nói: “Nô tỳ chỉ là nghe nói, trong khoảng thời gian này Nhạc chưởng môn đều ở một mình trong phòng, không chịu gặp ai, nói là muốn bế quan gì đó. Chỉ là ngay cả Nhạc phu nhân hắn cũng không gặp, người đưa cơm phát hiện đồ ăn ở cửa đều chưa từng được động đến, lúc này mới nổi lên lòng nghi ngờ, kết quả vừa mở cửa ra, liền phát hiện Nhạc chưởng môn đã chết.”
“Này, như vậy a……” Hồng Đậu yên lặng cắn móng tay, trong lòng cảm thấy bất an.
Quả nhiên, Lục Y lại nói: “Còn có một chuyện càng kỳ quái hơn cơ, Nhạc chưởng môn nói là bế quan không gặp người ngoài, kỳ thật là thân thể hắn đã trở nên giống như nữ nhân, sợ mất mặt nên mới không chịu ra cửa đó, một đại nam nhân biến thành một nữ nhân, phu nhân người nói xem chuyện này có buồn cười hay không chứ?”
Bình luận