Cho dù chậm hiểu đến đâu, Hồng Đậu cũng có thể cảm thấy hai chữ “dung túng” này. Vẫn nói Thẩm Lạc Ngôn là rồng phượng trong loài người, tuấn tú lịch sự, lại nghiêm khắc kiềm chế bản thân, có phong độ quân tử, Hồng Đậu nhìn hắn hàng ngày mà có lúc rung động, cũng là chuyện hết sức bình thường, chỉ là lý trí đã ngăn Hồng Đậu lại trong lúc rung động ngây thơ đó.
Thẩm Lạc Ngôn dù sao cũng vẫn thích Phượng Khuynh Liên, Hồng Đậu chẳng qua chỉ trốn được ảnh hưởng của cốt truyện, chứ không hề có niềm tin cùng dũng khí lớn đến mức cảm thấy mình có thể đoạt được trái tim của Thẩm Lạc Ngôn. Ngay trong lúc gặp nguy hiểm, biểu hiện của Thẩm Lạc Ngôn đã cho Hồng Đậu một sự cảnh cáo tốt nhất.
Rung động chẳng qua một chớp mắt, hết hy vọng cũng chẳng qua một chớp mắt, tình cảm vừa nảy sinh, còn chưa kịp phát triển, cũng đã bị Hồng Đậu tự mình bóp chết trong vô thức.
Nói đến cùng, cũng do nàng không đủ dũng khí. Hồng Đậu không dám tưởng tượng, nếu như…… Nếu như Diệp Thu Bạch cũng có dây dưa với Phượng Khuynh Liên, nàng còn có thể chấp nhất với hắn như hiện tại không?
Nàng không rõ.
Lắc đầu thật mạnh, ném hết tất cả suy đoán không thực tế trong đầu, Hồng Đậu ngước mắt nhìn rừng trúc xanh rì, cảm thấy mê mang chưa từng có.
“Thẩm phu nhân!” Lý Tùy Phong không biết từ đâu nhảy ra, “Thẩm Trang chủ thế nào rồi?”
“Hắn…… Hắn dường như đã gặp chuyện đau lòng gì đó, chẳng qua khi ta rời đi, hắn đã ngừng uống rượu.” Hồng Đậu âm thầm hít sâu một chút, bình ổn lại cảm xúc của chính mình.
“Quả nhiên vẫn đều phải dựa vào ngươi ra mặt.” Lý Tùy Phong cũng nhẹ nhàng hơn không ít, hắn lại liếc nhìn cánh tay Hồng Đậu, ngượng ngùng vươn ngón tay chỉ, hỏi: “Kia…… Thế này là có chuyện gì vậy?”
Hồng Đậu lúc này mới hoảng hốt nhận ra cánh tay mình lộ ra bên ngoài có chút lạnh, nàng vội ôm chặt tay, xấu hổ cười cười, “Chỉ là…… xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Lý Tùy Phong lại nhìn Hồng Đậu từ dưới lên trên, ngoại trừ tay áo, quần áo trên người Hồng Đậu vẫn rất ổn. Hắn thầm nghĩ, hẳn là lúc Thẩm Lạc Ngôn muốn bạo hành, lại khôi phục lý trí mà ngừng lại. Hắn không biết là nên thở dài hay là nên lắc đầu, Lý Tùy Phong cởi áo khoác trên người mình ra, khoác lên vai Hồng Đậu, “Trước hết phủ thêm cái này đi, nếu không để người ta thấy cũng không tốt.”
“Đa tạ.” Hồng Đậu nắm chặt quần áo, nàng vốn đang không biết nên làm thế nào cho phải, Lý Tùy Phong có thể có phong độ thân sĩ cởi áo khoác phủ thêm cho nàng như vậy, trong lòng nàng cũng thực sự nhẹ nhàng thở ra.
Cổ đại này, tuy nói là một cổ đại không có thực, nhưng nàng cũng không thể mặc áo ngắn tay đi lại bên ngoài nha.
Lý Tùy Phong lại thở dài, hắn nhìn rừng trúc lá rụng bay tán loạn, chầm chậm nói: “Có đôi khi, người muốn ở bên nhau, lại luôn bởi đủ loại nguyên nhân, mà chỉ có thể trời nam đất bắc, người không muốn ở bên nhau, lại vì thế tục, vì lễ nghĩa, mà chỉ có thể bị trói buộc với nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu, vận mệnh trêu người.”
“Lý công tử, ta biết ta là người ngoài, chẳng qua ta vẫn muốn hỏi một câu, ngươi có từng thử đi tìm người trong lòng ngươi để cùng nàng ấy ở bên nhau hay không?”
Lý Tùy Phong khựng lại, hắn liếc mắt nhìn Hồng Đậu, khó có lúc không phản bác rằng mình không có người trong lòng, mà lại thu ánh mắt, thấp giọng nói: “Nàng là minh châu đẹp đẽ trên bầu trời, ta là cát bụi sỏi đá trên mặt đất, ta không thể…… khiến minh châu nhiễm bụi.
Bình luận