Sắp xếp bài trí trong các phòng giam đều như nhau, một cái giường, một cửa sổ, rất đơn giản. Điều khiến nàng kinh ngạc chính là người bị giam trong phòng giam cách vách.
Người nọ ở trong góc tường, tay chân bị bốn xích sắt to đùng trói buộc, xương tỳ bà còn bị đâm xuyên qua, áo tù màu trắng nhuốm máu mà trở nên dơ bẩn không chịu được, tóc của hắn cũng rối tung, càng khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là, trên mặt hắn bị đeo một chiếc mặt nạ màu đen, chỉ có thể thấy một đôi mắt đang nhắm, bởi vậy không thể biết được dung mạo của hắn ra sao, nhưng khi một người bị nhốt lại trong phòng giam bằng cách này, vậy chứng minh hắn thật sự là một nhân vật nguy hiểm.
Hẳn là hắn đã bị giam từ rất lâu, Hồng Đậu thấy vậy khi nhìn quần áo hắn.
“Meo ~”
Hồng Đậu nhìn mèo đen nhỏ cứ thế nhảy vào trong lòng ngực nam nhân kia, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm tay hắn, nàng liền nóng nảy, “Ê! Tiểu Hắc!”
Đại khái là vì xem nhiều phim kinh dị quá, nên nàng liền có loại ảo giác quỷ dị, rằng nam nhân kia nói không chừng ngay giây tiếp theo sẽ lạp tức bắt lấy mèo đen nhỏ mà ăn tươi nuốt sống.
Nam nhân kia động đậy.
Đầu tiên hắn mở to mắt, con ngươi đen nhánh, bên trong lại không có chút cảm xúc nào, hắn hơi hơi cúi đầu, nhìn mèo nhỏ trong lòng ngực, nhưng rất lâu cũng không hề có động tác, tiếp theo, hắn mới nhìn về phía giọng nói phát ra.
Hồng Đậu bị hắn nhìn như vậy, da đầu tê dại mà cảnh cáo: “Ê…… Ngươi đừng xằng bậy, không được ăn nó!”
Nam nhân lại nhìn nhìn mèo nhỏ, lúc này mới đứng lên từ trên mặt đất, bước chân hắn chậm chạp, đi về phía vách tường, mỗi bước đi, xích sắt trên người hắn lại phát ra tiếng leng keng. Chỉ là khi hắn cách vách tường 3 bước chân thì liền ngừng lại, bởi vì chiều dài xích sắt trên người hắn không đủ.
Vì thế, hắn ngồi xổm xuống, đặt mèo nhỏ trong tay trên mặt đất.
Nhưng so với Hồng Đậu, con mèo này dường như càng thích hắn hơn, cho dù nam nhân có thả nó xuống, nó cũng đảo vòng quanh hắn, mà không trở lại bên cạnh Hồng Đậu.
Sau một lúc lâu, hắn lại rũ mắt nhìn cửa động kia, Hồng Đậu quỷ dị nhìn ra vẻ không biết phải làm sao từ trong ánh mắt hắn.
Trong lòng Hồng Đậu thở nhẹ một hơi, nàng không ghé vào cửa động nữa, mà đứng dậy ngồi vào trên giường, con mèo đen nhỏ kia nếu đã không sợ chết, thì nàng cũng lười không thèm xen vào việc của người khác đâu, nó nguyện ý đi theo nam nhân nguy hiểm kia thì cứ đi thôi!
Trong đại lao tối tăm, chỉ có thể nhìn ra bên ngoài từ ô cửa sổ nho nhỏ kia để xác định là ban ngày hay đêm tối, Hồng Đậu cũng không biết mình đã vào đây được bao lâu, chỉ nhìn thấy ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, còn nàng cũng không biết đây là giờ nào nữa.
“Ê, Thẩm đại phu nhân.”
Giọng nói bỗng nhiên vang lên ngoài cửa làm Hồng Đậu cả kinh, nàng nhìn về phía đó, chỉ thấy là Đan Tiểu Phiến từng có duyên gặp vài lần, nàng nghi vấn, “Đan cô nương, ngươi tới đây làm gì?”
“Ta đến thăm ngươi nha.” Đan Tiểu Phiến hì hì cười nói: “Thẩm Lạc Ngôn cùng Diệp Thu Bạch đều đang điều tra hung phạm giết Nhạc Mân, còn phải ứng phó với những kẻ gọi là giang hồ hào kiệt tới gây rối nữa, bọn họ đang hết sức vội vàng, không cách nào tới đây thăm ngươi, thế nào, cảm giác bị oan uổng không dễ chịu đúng không?”
Hồng Đậu không so đo việc Đan Tiểu Phiến vui sướng khi người gặp họa, nàng hỏi: “Ngươi tin tưởng ta bị oan sao?”
“Đó là đương nhiên, nếu như ngươi muốn giết người, thì sao còn dùng đến cách phiền phức như vậy, chỉ với võ công của ngươi, thì trực tiếp một chưởng đập chết Nhạc Mân cũng được.”
Hồng Đậu nhớ ra nha đầu này chính là đại tiểu thư Thiên Kim Các, nàng vội đi tới cửa hỏi: “Vậy ngươi biết là ai giết Nhạc Mân sao?”
“Biết nha.” Đan Tiểu Phiến gật đầu.
Bình luận