“Thế vợ của ta đâu?”
Hồng Đậu đưa tay chống cằm, quỳ rạp trên mặt đất lười biếng trả lời, “Vợ ngươi đã chết rồi, không còn nữa.”
“Thế liên minh chính nghĩa có phát vợ cho ta nữa không?”
Khóe miệng Hồng Đậu giật giật, “Sẽ không! Nào có chuyện tốt như vậy! Nam nhân của ta còn do ta tự dựa vào bản lĩnh của mình mà tìm đó!”
Tô Kiếm Lai chớp mắt một cái, dường như có chút thất vọng.
Hồng Đậu không rõ người này khờ thật hay là giả ngốc, nhưng bất luận hắn khờ thật hay ngốc giả, có thể giúp nàng tiêu bớt thời gian cũng đã đủ rồi. Nàng nhìn mèo đen nhỏ nằm thoải mái trong lòng ngực Tô Kiếm Lai, “Vì sao con mèo này lại dính ngươi như vậy?”
“Bởi vì ta được hoan nghênh.”
Hồng Đậu nhìn hàng chữ này, liền cảm thấy không còn gì để nói. Tô Kiếm Lai này thoạt nhìn ngu si, nhưng cái kiểu khoe khoang này lại học nhanh thế.
Nàng hỏi: “Ngươi bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”
Lần này hắn không viết chữ, mà chỉ ôm mèo đen nhỏ đứng dậy, đi đến bên giường bằng đá, xốc cái nệm mỏng lên. Trên giường đá kia chợt hiện ra đầy vết khắc.
Bởi vì quá nhiều, lại sát nhau, cũng không đếm được, chỉ có thể tính sơ sơ, đại khái cũng có hơn một ngàn vết. Hồng Đậu không rõ hỏi: “Một vết khắc…… được tính là một ngày sao?”
Tô Kiếm Lai gật gật đầu, lại đi về phía ven tường, cũng vẫn cách xa ba bước, hắn dừng chân ngồi xổm trên mặt đất, tiếng xích sắt va chạm nhau khiến người ta phiền lòng một cách kỳ quái.
Hồng Đậu giờ phút này cũng không khỏi cảm thán trong lòng, hắn ở chỗ này cũng đã nhiều năm, cho dù đầu óc hắn không bị thương mà biến ngốc, thì chắc hắn cũng sẽ biến thành người điên, chẳng qua nàng rất nhanh lại nghĩ tới chuyện xưa mà Lý Tùy Phong kể cho nàng, Tô Kiếm Lai nếu đã vì cái gọi là đại nghĩa mà có thể không chút do dự giết thê tử đang có thai của mình, vậy hắn cũng không đáng thương chút nào cả.
Đáng đời hắn.
Hồng Đậu yên lặng bồi thêm một câu trong lòng như thế. Nàng không phải là đại hiệp quên mình vì người gì đó, cũng không thể dùng lý trí đối với mọi chuyện, đều là phái nữ, đương nhiên nàng sẽ thương cảm người phụ nữ bị chồng giết kia.
Tô Kiếm Lai bỗng nhiên lại viết trên mặt đất: “Ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Phương Hồng Đậu.”
“Hình như ta từng nghe thấy tên này.”
Hồng Đậu không cho là đúng, “Ngươi sẽ không nói ngươi gặp ta trong mộng đấy chứ?”
Hắn lắc đầu, lại viết: “Hay ngươi là người vợ mà liên minh chính nghĩa phân phát cho ta?”
“Ê!” Hồng Đậu kinh ngạc, “Ngươi uống thuốc có thể uống bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy…… Không đúng, là chữ không thể viết linh tinh! Ngươi đây là đang nguyền rủa người khác đó có biết không?
Làm vợ ngươi chính là sẽ bị ngươi giết!”
Hắn nhìn nàng, mờ mịt chớp chớp mắt, mèo nhỏ trong lòng ngực hắn cũng đúng lúc kêu một tiếng, vì thế hắn cũng kêu theo một tiếng, “Meo……”
Mặt nạ trên mặt hắn khống chế dây thanh quản của hắn, khiến hắn không thể nói chuyện, nhưng có thể phát ra âm tiết đơn giản.
Một người một mèo này, thoạt nhìn cũng hài hòa lắm.
Hồng Đậu càng thêm cảm thấy Tô Kiếm Lai này không đơn giản, nếu không phải nàng đã biết chuyện hắn từng phạm phải, thì chỉ sợ bây giờ nàng sẽ cảm thán đây đúng là một anh trai nhỏ có tình thương, yêu động vật!
Nàng “hừ” một tiếng, bò lên từ trên mặt đất, ngồi trên giường lạnh băng, nhìn ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ nhỏ, trong lòng nàng chợt ưu sầu, cũng không biết nàng có thể rửa sạch oan khuất hay không, nếu như không thể ……
Vậy nàng liền tự mình chạy thôi!
Hồng Đậu tiếc mạng, nàng cũng không định cứ thế mất mạng ở chỗ này. Nếu quả thật tới thời khắc nguy hiểm, vậy chắc chắn là nàng sẽ chạy trốn.
Bình luận