Chẳng phải bị ngươi chọc tức hay sao!
Sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn trắng bệch, nhưng khí thế khiến người ta không rét mà run kia vẫn không hề giảm.
“Cái kia…… Trang chủ……” Hồng Đậu liếc mắt nhìn áo hắn bị máu tươi nhiễm đỏ, “Vết thương của ngươi làm sao bây giờ?”
Thẩm Lạc Ngôn không nói gì thêm, mà là tự mình ngồi dậy, bắt đầu cởi quần áo, chỉ là vừa mới nhấc đai lưng, hắn liền nhìn về phía Hồng Đậu.
Hồng Đậu cũng nhìn hắn, sau đó liền không hiểu vì sao hắn lại nhìn mình chằm chằm.
Thẩm Lạc Ngôn nghiến răng nhả ra mấy chữ, “Phi lễ chớ nhìn.”*
*Phi lễ chớ nhìn: Ý là cảnh “nhạy cảm” của người khác thì chớ có xem:)))
Hồng Đậu sửng sốt, bừng tỉnh nhận ra nơi này là cổ đại có tư tưởng bảo thủ, không giống như ở hiện đại mà khi nam nhân cởi quần áo thì nữ nhân có thể lớn tiếng tru lên muốn quỳ liếm, nàng quay lưng lại, “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không nhìn!”
Tiếp theo, nàng liền nghe được sau lưng truyền đến âm thanh quần áo loạt xoạt, nàng nhìn chằm chằm hang động u ám, nhàm chán nghĩ, ngày hôm đó trong phòng Liễu di nương, đâu phải nàng chưa nhìn thấy, ra vẻ như vậy làm cái gì?
Bất quá…… Thẩm Lạc Ngôn sao lại bị thương đây? Tuy cảm thấy kỳ lạ, nàng lại không dám hỏi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tốt nhất là không cần quan tâm chuyện phiền toái của Thẩm Lạc Ngôn.
Không lâu sau, nàng không còn nghe thấy tiếng động nữa, mới cẩn thận hỏi: “Ngươi vẫn khỏe chứ?”
Nam nhân phía sau cao lãnh “Ừm” một tiếng.
Hồng Đậu lúc này mới dám xoay người sang chỗ khác, thấy hắn đã quần áo chỉnh tề, nàng nhìn nhìn sắc mặt của hắn, lại hỏi: “Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Đây là kho bí mật thứ nhất của Thẩm Gia Trang.”
“Kho bí mật…… thứ nhất?”
Thẩm Lạc Ngôn giải thích, “Thẩm Gia Trang có không dưới một trăm kho bí mật, lúc xây trang đã có hai mươi cái, sau khi đổi mới theo từng thế hệ trang chủ, kho bí mật cũng càng ngày càng nhiều.”
“Hóa ra Thẩm Gia Trang có nhiều bảo bối cất giấu như vậy sao?”
Hắn liếc nàng một cái, “Chỉ là để chơi trò tìm kiếm kho báu thôi.”
“A?” Nàng nghe xong liền sửng sốt.
Thẩm Lạc Ngôn nói: “Trang chủ Thẩm Gia Trang đời thứ nhất, là tằng thái tổ của ta, lúc ấy ông cực kỳ yêu thích tằng thái nãi nãi, liền theo ý bà mà xây dựng Thẩm Gia Trang, tằng thái nãi nãi là người có tư tưởng kỳ lạ, xây nên kho bí mật chính là do ý thích của bà, mà kho bí mật này, là do ta phát hiện năm mười lăm tuổi, là kho thứ nhất trong số kho bí mật của tằng thái nãi nãi, chỉ là ta vẫn luôn không tìm được phương pháp mở cửa kho.”
Dứt lời, hắn lại tỉ mỉ nhìn kỹ Hồng Đậu, vấn đề mà hắn không cách nào giải được, vậy mà lại bị nàng lập tức giải xong.
Hồng Đậu không cách nào giải thích vấn đề huyền huyễn như vậy, nàng tóm lại cũng không thể nói với Thẩm Lạc Ngôn rằng, vấn đề này người hiện đại nào cũng giải được chứ? Lại nghĩ tới những lời “Hậu cung giai lệ ba ngàn người, gậy sắt cũng sẽ mài thành kim” này, trong lòng nàng chợt có chút hoài nghi, vị tằng thái nãi nãi này của Thẩm Lạc Ngôn, không phải cũng là xuyên không đến chứ?
“Vì sao ngươi lại biết đáp án?” Cho dù Hồng Đậu đã dùng im lặng để ứng phó, nhưng Thẩm Lạc Ngôn vẫn không chịu được mà lên tiếng hỏi.
“Chính là…… Linh quang chợt lóe.” Hồng Đậu chỉ tay vào đầu mình, lại chợt ngẩng đầu nói: “Nhất định là tằng thái nãi nãi của ngươi không đành lòng thấy ngươi bỏ mạng tại đây, cho nên mới chỉ dẫn cho ta như một định mệnh!”
“Phải không?” Thẩm Lạc Ngôn đạm nhiên nói: “Nếu ngươi có thể liên hệ cùng tằng thái nãi nãi, vậy tằng thái nãi nãi còn nói cho ngươi cái gì?”
“Nàng còn nói…… Còn nói…… Còn nói ngươi phải ăn nhiều thịt, để lớn nhanh!”
Hô hấp Thẩm Lạc Ngôn cứng lại, “Phương Hồng Đậu, trong đầu ngươi ngoại trừ thịt, còn có thứ gì khác hay không hả?”
“Có a.” Nàng đếm sốtrên đầu ngón tay, “Còn có ngỗng quay, vịt om nấm, gà nấu tương, thịt khô, trứng muối, thịt kho……”
Nàng càng nói càng nhiều, sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn cũng liền càng ngày càng đen, cuối cùng, hắn rốt cuộc nhịn không được hô lên, “Đủ rồi.”
Nàng ủy khuất mếu máo, buông tay không nói, rõ ràng là hắn hỏi, hiện tại hắn lại cáu gắt với nàng là sao?
Thẩm Lạc Ngôn vừa thấy sắc mặt nàng liền biết nàng suy nghĩ cái gì, hắn sâu sắc hiểu ra, không thể thả lỏng khi giao tiếp với một kẻ không đàng hoàng, hắn cố sức đứng lên, nói: “Tìm cửa ra đi.”
“Nga……” Hồng Đậu ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, lòng hiếu kỳ quấy phá, nàng lại nhịn không được hỏi: “Nếu là trò chơi tìm kho báu, vậy ngươi có biết nơi này giấu bảo bối gì hay không?”
Thẩm Lạc Ngôn suy nghĩ một lát, nói: “Mỗi kho bí mật đều sẽ có đồ vật mà trang chủ cùng trang chủ phu nhân giấu đi, cái kho bí mật này, theo lời tằng thái nãi nãi thì có một quyển bí kíp võ công tên là “Tùng Tư bảo điển”, đã thất truyền nhiều năm, nghe nói học được bí tịch này, liền trở thành cao thủ hạng nhất trong giang hồ, mà đồ vật mà tằng thái tổ cất giấu, lại không ai biết là gì.”
“Vị tằng thái nãi nãi kia…… Nàng sinh bao nhiêu con?”
Nàng nhảy đề tài rất nhanh, nhưng Thẩm Lạc Ngôn vẫn trả lời: “Bảy nam một nữ.”
“Nga…… Sinh nhiều như vậy, vậy quả thực là 《 Tống Tử bảo điển 》*.”
*Tống Tử bảo điển: Bí kíp sinh con =))). Tống Tử và Tùng Tư trong tiếng Trung phát âm giống nhau nên bị nghe nhầm =)))
Bước chân hắn ngừng lại, “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói…… Bí tịch mà Tằng thái nãi nãi lưu lại là 《 Tống Tử bảo điển 》 a……” Hồng Đậu chớp mắt, “Ta có phải đã nói sai cái gì hay không?”
Không, vấn đề này rất lớn.
Thẩm Lạc Ngôn năm mười lăm tuổi, vẫn là thiếu niên ngây ngô, lúc hắn phát hiện kho bí mật này, tin vào quyển bí tịch trong truyền thuyết kia, đã có một đoạn thời gian nằm mơ cũng nghĩ đến phải có được bí tịch để vang danh thiên hạ.
Hồng Đậu nhìn sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn càng thêm khó coi, nàng lại cẩn thận lui về sau một bước.
Có phải nàng lại giẫm trúng mìn của hắn hay không?
Bình luận