Lý Tùy Phong nói nàng lạnh nhạt, tuy đây vẫn là lần đầu tiên có người gắn nàng với hai chữ “lạnh nhạt”, nhưng ít ra nàng cũng muốn nói tiếng cảm tạ với Thẩm Lạc Ngôn, chứng minh nàng không phải là người lạnh nhạt như thế.
Chỉ là chưa đi được bao xa, nàng đã vô tình gặp Đan Tiểu Phiến.
Đan Tiểu Phiến bước đi không vững, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo, thoạt nhìn như bị điều gì đó kích thích, bởi vậy dáng vẻ tựa như mất hồn.
Bất chợt, khi Đan Tiểu Phiến bước lệch chân chuẩn bị té ngã, nam nhân phía sau đã nhẹ nhàng đỡ bả vai nàng ấy lại, giúp nàng đứng vững.
Là Mạc Phi Ưng, ánh mắt hắn cũng tối đen không rõ, dường như đang trầm tư chuyện gì. Việc đỡ Đan Tiểu Phiến kia chẳng qua chỉ là hành động theo bản năng của hắn, trên thực tế, hắn vẫn chưa liếc mắt nhìn Đan Tiểu Phiến cái nào.
Khi bước qua bên cạnh Hồng Đậu, đôi mắt Đan Tiểu Phiến cũng không hề nâng lên, hiện tại dường như nàng ấy không để tâm nhìn bất cứ thứ gì.
Hồng Đậu cực kỳ tò mò, khi đi ngang qua Đan Tiểu Phiến, nàng giơ tay vỗ vỗ bả vai cô nàng, “Này, các ngươi nhìn thấy quỷ sao? Cả một đám đều như mất hồn vậy.”
Đan Tiểu Phiến nghe Hồng Đậu bắt chuyện liền hồi thần, đầu tiên nàng ấy ngẩn ngơ, tiếp theo nhìn Hồng Đậu, liền mất khống chế hét lên một tiếng, “Thật sự có quỷ a!!!!”
Âm cuối còn chưa dứt xong, Đan Tiểu Phiến đã chạy đi mất dạng.
Đúng là ma âm xuyên nhĩ!
Hồng Đậu che lại tai mình, hơn nửa ngày mới bình thường trở lại. Nàng khó hiểu nhìn Mạc Phi Ưng vẫn đang đứng tại chỗ, tuy Mạc Phi Ưng ngày thường có vẻ cao quý lãnh diễm không nói nhiều, nhưng sự trầm mặc hiện tại của hắn dường như còn lộ ra một chút…… ngốc?
“Ta nói này……” Hồng Đậu bĩu môi nói: “Ngươi gặp người bị ngươi đổ oan mà không thấy phải xin lỗi tiếng nào hả?”
Không khí trầm mặc xấu hổ.
Một lát sau, thần sắc Mạc Phi Ưng rốt cuộc hơi biến đổi một chút, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hồng Đậu cái nào mà trực tiếp bước nhanh rời đi.
Tựa như phía sau hắn có hồng thủy mãnh thú vậy.
Khóe mắt Hồng Đậu giật giật, nói Đan Tiểu Phiến mất hồn mất vía thì cũng thôi, sao ngay cả Mạc Phi Ưng này cũng biểu hiện kỳ quái thế? Hay là sau khi Mạc Phi Ưng đưa Đan Tiểu Phiến ra khỏi đại lao……giữa hai người một đại thúc, một thiếu nữ như họ đã xảy ra chuyện gì đó không thể tưởng tượng?
Hồng Đậu lắc đầu, xua đi hình ảnh đen tối hiện ra trong đầu mình, nàng nghĩ trăm lần cũng không ra, vậy tốt nhất không nên lãng phí đầu óc làm gì cả. Chỉ là vừa nhấc chân, một ánh sáng lấp lánh đã vọt đến mắt nàng, trên mặt đất trước mặt là một viên dạ minh châu thượng hạng, phía dưới dạ minh châu còn đè một tờ giấy.
Bảo bối!
Hồng Đậu hưng phấn chạy tới, chờ đến khi nhìn thấy chữ trên tờ giấy kia, bàn tay đang định nhặt dạ minh châu của nàng liền ngừng lại, trên giấy viết: “Tuy ta là do Ma giáo phái tới nằm vùng, nhưng ta cũng không quên chuyện ngươi cứu ta khỏi tay lão thất phu Nhạc Mân. Một viên dạ minh châu, thuận tiện làm tạ lễ —— Tuyết Phi Phi.”
Tuyết Phi Phi = Ma giáo = Du Tử Tức khoe khoang lẳng lơ = tiểu yêu tinh quyến rũ người = quan hệ nam nữ, nam nam hỗn loạn = thân thể có loại bệnh không thể nói……
Bệnh hoa liễu!
Hồng Đậu quyết đoán đá một cái, viên dạ minh châu kia liền bay lên theo đường parabol tuyệt đẹp.
Đột nhiên, trên cái cây cách đó không xa có người ngã xuống, người mặc áo vải thô bò dậy từ trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi, “Là ai dám đánh lén bổn giáo……”
Nam nhân vừa thấy Hồng Đậu đang ngây ngốc, lời sắp nói ra liền đổi lại, “Ai dám đánh lén bổn đại thúc!”
Tiếp theo, mặt hắn liền hiện vẻ thống khổ, sửa miệng quá nhanh, cắn phải đầu lưỡi.
Chốc lát sau Hồng Đậu mới có phản ứng, vươn ngón tay, “A, là ngươi, đại thúc chẻ củi!”
“Không sai.” Đại thúc chẻ củi rất nhanh bày ra vẻ mặt đờ đẫn, “Ta chính là chẻ……”
Một chiếc giày thêu đáp thẳng vào mặt hắn, ngắt lời hắn thành công.
Vẻ mặt hắn cứng đờ.
Hồng Đậu chống nạnh, “Bà cô đây là người ngươi có thể tùy tiện vu hãm* hả!?”
(*) Vu hãm: Vu khống hãm hại
Bình luận