“Ừm…… Ừm.” Đại thúc chẻ củi đáp có lệ cũng rất khó khăn.
A Miên quả thật mắt chó bị mù, mới có thể hứng thú với loại nữ nhân bạo lực như vậy!
Hồng Đậu lại cười hì hì nói: “Yên tâm đi, ta không phải là loại người ngang ngược vô lý, nếu ngươi cũng vì bị người ta tính kế mới cho rằng Tuyết Phi Phi dịch dung là ta, thì đó cũng không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần cảm thấy áy náy!”
Hắn căn bản là chưa từng áy náy! Cảm ơn!
Đúng là hắn bị mỡ heo che tâm, mới chịu đồng ý thay đồ ngốc Tuyết Phi Phi kia tới đưa “tạ lễ”!
Đại thúc chẻ củi nhịn nỗi đau trật khớp, nói với vẻ trấn định tự nhiên: “Tiểu nhân còn có việc phải làm, liền cáo lui trước.”
“Đợi đã!” Hồng Đậu vội bắt lấy tay hắn.
Không khéo, đúng là cái tay trật khớp kia.
Đau đớn giống như dòng điện chạy khắp người, sắc mặt hắn hết biến lại đổi, cuối cùng cố gượng ép mà cười ra. Không phải chưa từng trải qua đau đớn hơn thế này, nhưng đây là lần hắn đau nghẹn khuất nhất!
“Phương cô nương có gì phân phó?”
Hồng Đậu vừa thấy mặt đại thúc chẻ củi cười không giống cười, khóc không giống khóc thì liền bị dọa. Nàng chỉ muốn hỏi xem đại thúc chẻ củi có thể giúp nàng xin với đại thẩm phòng bếp cho nàng mượn dùng phòng bếp một chút hay không. Nàng dự định báo đáp Thẩm Lạc Ngôn, còn nhớ lúc ấy hắn đã khen không dứt miệng với điểm tâm siêu mặn nàng làm, vậy nên nàng muốn dành riêng một phần cho hắn.
Chỉ là Hồng Đậu còn chưa kịp hỏi ra miệng, thì lại có người tới.
“Phu nhân…… À, Phương cô nương.” Phượng Khuynh Liên nhún người hành lễ, hẳn là khi lời vừa ra khỏi miệng, nàng ta mới nhớ tới Hồng Đậu đã không còn là phu nhân Thẩm Gia Trang. Chỉ là khi Phượng Khuynh Liên thấy rõ vẻ mặt như gặp may của nam nhân áo vải thô đó, nàng ta lại nhàn nhạt liếc nhìn cánh tay Hồng Đậu đang bắt lấy tay nam nhân.
Đại thúc chẻ củi bất động thanh sắc dùng một tay khác giải cứu cái tay bị tàn phá kia của mình thoát khỏi ma trảo.
Hồng Đậu cao hứng chào hỏi, “Phượng di nương, buổi sáng tốt lành nha.”
“Phương cô nương phải ở trong tù một ngày một đêm, ngươi chịu thiệt rồi.”
“Kỳ thật trong nhà lao ngoại trừ tối một chút, chất lượng không khí kém một chút, còn có nhiều gián một chút ra, thì những cái khác cũng không có gì đặc biệt khiến người ta không thể chấp nhận.” Đương nhiên, còn có một nam nhân luôn thích bắt chước tiếng mèo kêu làm người ta hơi phiền một chút, những lời này Hồng Đậu chỉ dám thầm nói trong lòng.
Phượng Khuynh Liên khẽ cười, “Phương cô nương vừa ra khỏi nhà lao, lại không ở phòng trong nghỉ ngơi cho tốt, là vì định đi đáp tạ tình nghĩa bảo vệ của Trang chủ ngày đó sao?”
“Đúng là ta định đi cảm ơn hắn…… Nhưng đối với hắn ta chỉ có cảm kích thôi, không có tình cảm nào khác cả, Phượng di nương ngươi đừng nên hiểu lầm.”
Khóe môi Phượng Khuynh Liên lại cong lên thành nụ cười nhạt, “Một từ ‘hiểu lầm’ này, đúng là Phương cô nương nói quá, chỉ là thiếp thân muốn hỏi một câu, Phương cô nương về sau sẽ trở lại Phương gia, hay……”
“Kia…… Cái này……” Hồng Đậu e lệ, “Diệp Minh chủ hắn……”
“Thiếp thân đã hiểu.” Phượng Khuynh Liên chỉ bình thản nói: “Phương cô nương có lựa chọn của mình là chuyện tốt. Chẳng qua thiếp thân khuyên Phương cô nương vẫn không nên đi gặp Trang chủ tì tốt hơn.”
“Vì sao?”
“Cô nương hai mắt hàm xuân, giữa mày hiện vẻ vui mừng, nhất định là thiếu nữ hoài xuân, chuyện tốt đến gần, lúc này mới khó che giấu được.” Phượng Khuynh Liên nói: “Nếu cô nương mang loại trạng thái này đi gặp Trang chủ……thì dù là để cảm tạ, cũng sẽ không khác gì đâm một dao vào lòng hắn cả.”
Bình luận