Hồng Đậu muốn nói con đường này nàng không biết có phải tử lộ hay không, không muốn để Tô Kiếm Lai phải chết chung với nàng. Nhưng Tô Kiếm Lai cũng giống như nàng vậy, cho dù hắn không đi với nàng, liệu hắn còn có thể đi đâu?
Bọn họ đều là người bị tính kế.
Đường đi thông phía dưới rất dài, Hồng Đậu cũng không biết mình đã đi bao lâu. Khi bọn họ đi đến cuối, rốt cuộc cũng thấy được một gian phòng bài trí tinh xảo.
Có bàn có ghế, còn có bàn trang điểm, trên bàn trang điểm có đặt rất nhiều hộp châu báu trang sức, hơn nữa còn có phấn mặt, mà bên trong bình hoa đặt trên bàn còn có một bó hoa lê vừa nở.
Nơi này giống như khuê phòng của một nữ nhân, còn là một khuê phòng được bố trí tỉ mỉ. Bên trong khuê phòng này, điều khiến người ta chú ý nhất lại là chiếc giường đang có màn buông xuống kia.
Ánh đèn chiếu qua màn, mơ hồ có thể thấy được một người đang nằm trên giường.
Trong lòng Hồng Đậu đang thấp thỏm bất an chưa từng có, nàng chậm chạp bước từng bước, dần dần tới cạnh mép giường. Cuối cùng, tay nàng run rẩy vén giường màn lên.
Gương mặt xinh đẹp của nữ nhân đang ngủ hiện lên rất rõ.
Trong chớp mắt, Hồng Đậu dường như quên thở. Đơn giản là do nữ nhân tựa như đang ngủ trên giường này có khuôn mặt tương tự nàng đến bảy tám phần, ngoại trừ……vẻ dịu dàng trên khuôn mặt nàng ấy. Đây là điều Hồng Đậu vĩnh viễn không bao giờ học được.
Những gì Đan Tiểu Phiến viết trên tờ giấy đưa cho nàng đều là sự thật, Diệp Thu Bạch giấu một nữ nhân cực kỳ giống nàng ở nhà gỗ tại hoa lê viên.
Có lẽ nói đúng hơn là…… là nàng cực kỳ giống nữ nhân này, cho nên Diệp Thu Bạch mới tìm đến nàng.
Nàng rốt cuộc có thể hiểu ra, giờ phút này lại chợt muốn cười. Hơn nữa, nàng còn rảnh rang mà dùng khuỷu tay huých Tô Kiếm Lai đang không có phản ứng bên cạnh: “Này, đây chính là vợ ngươi đó, ngươi nhìn thấy mà không kích động chút nào sao?”
Tô Kiếm Lai kỳ quái chớp mắt, rất muốn bắt lấy tay Hồng Đậu viết lên đó một câu: Liên Minh Chính Nghĩa còn chưa phát vợ cho ta. Nhưng Hồng Đậu không cho hắn bắt tay mình.
Tô Kiếm Lai không có nỗi lòng sóng gió khó yên như Hồng Đậu, nên hắn chú ý tới trên cổ nữ nhân đang ngủ kia có một cây ngân châm rất nhỏ. Mắt hắn lộ vẻ mờ mịt, chậm rãi vươn tay hướng tới cây ngân châm kia.
Nhưng vào lúc này, dường như một trận gió lạnh quét tới, Tô Kiếm Lai dựa vào bản năng thân thể túm lấy Hồng Đậu vọt sang bên. Cùng lúc đó, Triều Tịch kiếm ra khỏi vỏ cũng cắm trên cột giường. Đây là nơi Tô Kiếm Lai vừa đứng.
Khi Hồng Đậu hồi phục tinh thần lại, liền thấy Diệp Thu Bạch đang chậm rãi đi về phía mép giường. Lúc hắn đi qua trước mắt nàng, nàng cảm thấy khí lạnh phát ra từ trên người hắn.
Diệp Thu Bạch đang mặc áo đỏ vẫn không hề bố thí lấy một ánh mắt về phía Hồng Đậu và Tô Kiếm Lai. Hắn mắt nhìn thẳng, đi đến ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cẩn thận cho người có vẻ như đang ngủ say kia, tiếp theo, tay hắn nhẹ nhàng vỗ về mặt nữ nhân, lúc này mới ôn nhu cười.
Hồng Đậu bỗng nhiên nghĩ tới, hắn cũng đã từng nhìn mình như vậy, cho nên nàng ý thức được người nam nhân này đáng sợ biết bao nhiêu. Cho dù diễn kịch cũng khiến người ta không thể tìm ra chút sơ hở.
Người tiến vào sau là Thu lão chống quải trượng, ông ta thở dài, “Phương cô nương, vốn dĩ những việc này đều có thể hoàn thành dưới tình huống ngươi không hề biết. Tội gì ngươi phải thế đây?”
Chuyện gì?
Hồng Đậu dường như không nhịn được muốn cười lạnh, chuyện Diệp Thu Bạch đội nón xanh cho Tô Kiếm Lai sao? Hay chuyện Diệp Thu Bạch muốn giết nàng?
Bình luận