“Quả thực là thế.” Trong mắt Tô Kiếm Lai tràn đầy vẻ ôn nhuận, “Vì đại nghĩa võ lâm, hy sinh a lê là ta tự mình quyết định. Nhưng khi đó ta đã đánh giá mình quá cao.”
Giống như Diệp Thu Bạch từ nhỏ đã được dạy phải làm một Võ Lâm Minh chủ lòng mang đại nghĩa, Tô Kiếm Lai cũng được sư phụ hắn dạy như thế mà lớn lên. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn sống vì đạo nghĩa võ lâm. Muốn hỏi hắn có bao giờ sống vì chính mình không ấy hả?
Từng có một lần.
Đó là khi hắn kiên quyết cự tuyệt các môn phái muốn đưa thiên kim của họ tới liên hôn, loại bỏ muôn vàn khó khăn để nghênh cưới Tân Lê làm vợ.
Tô Kiếm Lai yêu Tân Lê đến thế nào?
Ngay chính Tô Kiếm Lai cũng không tự trả lời được. Hắn chỉ cảm thấy, cả đời này nếu phải có một người ở bên cạnh hắn, vậy người này nhất định chỉ có thể là Tân Lê.
Đây là A Lê của hắn, một A Lê sẽ đoan trang có lễ trước mặt người ta, lại tùy hứng thích làm theo ý mình trước mặt hắn.
Sau đó, hắn tự tay giết nàng.
Đó là lần đầu tiên Tô Kiếm Lai biết, hóa ra ở trong lòng hắn, vẫn luôn là võ lâm quan trọng hơn A Lê, A Lê quan trọng hơn tính mạng của hắn. Đúng vậy, hắn chẳng phải vẫn vì điều này mà sống sao?
Vì chính nghĩa võ lâm, vì sự hưng thịnh của chính đạo.
Tô Kiếm Lai cho rằng mình sẽ không hối hận. Nhưng đó cũng chỉ là “cho rằng” mà thôi.
“Huyết Sát Môn bị huỷ diệt, trong chốn võ lâm không còn tà ma ngoại đạo, mọi người đều nói Tô minh chủ thâm minh đại nghĩa, có hắn ở đó là phúc của võ lâm. Nhưng Hồng Đậu à……” Diệp Thu Bạch ngước mắt, “A Lê không còn nữa, a lê của ta sẽ không bao giờ mở mắt ra nhìn ta.”
Trái tim Hồng Đậu như bị hung hăng bóp chặt. Đối mặt với nam nhân xa lạ này, hắn vẫn luôn có dáng vẻ hết sức ôn hòa, nàng không thể nhìn ra trên mặt hắn có sự đau thương, có bi thương, hay suy nghĩ ‘biết vậy chẳng làm’…… Nhưng tràn ngập trong không khí này, đều là một loại bi thương mãnh liệt mà người ta dễ dàng cảm thấy.
Nàng nói: “Quyết định lúc trước là ngươi đưa ra, đây đều là kết quả do một tay ngươi tạo thành. Cho dù ngươi có hối hận, vậy cũng chỉ có thể trách một mình ngươi. Nhưng ngươi…… vì câu nói đổi tim hư vô mờ mịt kia mà rốt cuộc đã hại chết bao nhiêu người vô tội?”
“Ta cũng không nhớ rõ.” Tô Kiếm Lai lại rũ mắt, thấp giọng nói: “Từ sau khi A Lê không còn, ta mới hiểu được trên đời này không ai có thể thực sự chân chính đại công vô tư. Ai cũng đều có ham muốn riêng cả. Ta không thể từ bỏ A Lê được, ta muốn nàng ấy trở về, trở lại bên cạnh ta.”
Cho nên, không một ai rõ, khi Tô Kiếm Lai biết Hồng Đậu là tiểu thư Thẩm Gia Trang, biết nàng là con gái của tỷ tỷ A Lê, Tô Kiếm Lai đã mừng rỡ như điên đến thế nào.
Thực nghiệm đổi tim của Thu lão vẫn luôn thất bại. Mãi về sau, ông ta mới thực nghiệm thành công trên người một đôi tỷ muội ruột.
Tô Kiếm Lai thấy được hy vọng.
Hồng Đậu cứng đờ hỏi: “Từ ánh mắt đầu tiên ngươi nhìn thấy ta ở Thẩm Gia Trang…… có phải cũng đã tính xong hết thảy, tiếp cận ta, làm ta thích ngươi, lại thành thân với ngươi. Như vậy…… chờ sau khi đổi tim, Tân Lê lấy thân phận ta mà tỉnh lại, nàng vẫn sẽ là phu nhân của ngươi.”
“Hồng Đậu……” Tô Kiếm Lai cười, “Ta và ngươi là người có duyên, không phải à?”
Hắn và nàng đã cùng nhau đi qua cầu Thiên Lý, vậy liền chứng minh hắn và nàng có duyên phận phu thê. Cho nên, kế hoạch này nhất định sẽ thành công, A Lê sẽ tỉnh lại trong thân thể Hồng Đậu.
Tô Kiếm Lai đã tốn nhiều tâm tư vì ngày này như thế, ông trời sao có thể không giúp hắn thành công đây?
Bình luận