Vẻ mặt Tô Kiếm Lai khựng lại. Vào lúc này, nam nhân từ đầu đến cuối đều mỉm cười ôn nhu kia rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc sợ hãi.
Đan Tiểu Phiến còn đang bị Mạc Phi Ưng ôm vào ngực chưa buông ra, nàng nắm chặt lấy áo Mạc Phi Ưng, lại co người vào trong lòng hắn, bất an nghĩ liệu có phải mình đã làm sai chuyện gì hay không.
Tôn Nhất Trương đi đến bên cạnh Hồng Đậu, điểm hai cái trên vai nàng, Hồng Đậu liền cảm thấy sức lực cả người đã trở lại. Nàng đỡ lấy Diệp Thu Bạch đang hôn mê, cũng im lặng nhìn Tô Kiếm Lai như những người khác.
Cành hoa lê trên bàn rơi xuống một mảnh cánh hoa trắng tinh.
Tựa như đã trôi qua một thế kỷ, sắc mặt tái nhợt của nữ nhân trong lòng Tô Kiếm Lai chậm rãi trở nên hồng nhuận, đầu ngón tay nàng ấy khẽ nhúc nhích, không lâu sau, một đôi mắt như chứa tất cả sao trời chậm rãi mở ra.
Tô Kiếm Lai ôm nàng càng chặt, hắn thấp thấp gọi một tiếng, “A Lê……”
Người đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh lại chính là trượng phu mình, đôi mắt Tân Lê nhẹ chớp, lông mi khẽ run, tiếp theo, khóe môi nàng cong lên. Theo nụ cười này của nàng, xung quanh dường như ấm áp lên hẳn, cũng sưởi ấm những năm tháng đã qua.
Một bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng đặt trên mặt Tô Kiếm Lai. Như ở trong mộng mới tỉnh, Tô Kiếm Lai vội vàng cầm lấy tay nàng, hắn lại luống cuống kêu một tiếng, “A Lê……”
Đôi mắt nàng khẽ hiện ý cười.
“Tướng công……” Giọng Tân Lê hơi khàn khàn, nhưng vẫn không giảm linh động, môi nàng khẽ nhúc nhích, “Buông đi……”
Hơi thở cuối cùng thoát ra, nàng mỉm cười nhắm mắt lại.
“Không…… A Lê, ta không buông được!” Tô Kiếm Lai nắm chặt lấy tay nàng đang nhanh chóng lạnh dần đi, người trong lòng sẽ không bao giờ mở mắt ra nhìn hắn nữa, vĩnh viễn đều không thể. Hắn kêu to, “Ta không buông được!”
Dùng ngân châm giữ lại một hơi cho người sắp chết, đây là bản lĩnh hiếm người có được, nhưng Tô Kiếm Lai cũng rất rõ ràng, nếu mất đi hơi thở này, người kia cũng sẽ hoàn toàn chết đi, thân hình nàng sẽ chậm rãi lạnh băng cứng đờ, trái tim nàng cũng sẽ không bao giờ đập nữa.
Hắn mất đi hi vọng cuối cùng.
Tô Kiếm Lai ẩn nhẫn nhiều năm, trên tay dính nhiều máu tanh như vậy, lại hại biết bao nhiêu người, nhưng A Lê vẫn không sống thêm được. Có thể những ngày sau sẽ rất dài, những ngày tháng không có A Lê……
“A!!!” Tô Kiếm Lai liều mạng ôm thân thể lạnh dần của Tân Lê, rốt cuộc thất thanh kêu lên đau đớn, nhưng rốt cuộc, hắn cũng chỉ có thể vùi đầu giữa cổ nàng, tham lam hấp thu hơi thở trên người nàng. Bả vai hắn khẽ run, không hề lên tiếng.
“Ta……” Đan Tiểu Phiến bất an khẽ kéo áo Mạc Phi Ưng, nhỏ giọng nói, “Có phải ta đã làm sai điều gì hay không?”
Sự bi thương toát ra từ người nam nhân kia có thể khiến người đứng xem cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Giọng Mạc Phi Ưng hạ thấp một chút, “Ngươi không sai.”
Bỗng nhiên, dấu vết đao kiếm lưu lại trên vách tường vỡ ra, đường hầm chấn động, vách tường nhanh chóng vỡ tan từng tấc, đá vụn bắt đầu rơi.
“Nơi này sắp sụp!” Tôn Nhất Trương quyết đoán cõng Diệp Thu Bạch lên, ông ta nói: “Nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
Mạc Phi Ưng không nhiều lời, ôm Đan Tiểu Phiến tránh né đá rơi mà rời khỏi.
Hồng Đậu vừa đi ra ngoài một bước lại dừng lại, nhìn nam nhân bất động ngồi tại chỗ ôm nữ nhân hắn yêu, nàng khẽ há miệng, nhưng lại không biết nói gì.
Tôn Nhất Trương buông tiếng thở dài, “Phương cô nương, không gì đáng buồn bằng tâm đã chết. Nghiệp chướng của hắn quá nặng nề, cho dù hắn nguyện ý đi ra, sau khi rời khỏi đây hắn cũng sẽ bị xử cực hình. Huống chi hắn còn không muốn ra ngoài, vậy hãy để hắn cùng phu nhân hắn ở lại đây làm bạn cả đời đi.”
Sự điên cuồng cả đời này của Tô Kiếm Lai đều là vì Tân Lê cả. Tân Lê vừa chết đi, Tô Kiếm Lai cũng không còn động lực sống. Hắn chưa bao giờ muốn tiếp tục sống sót, cho dù trời sụp đất nứt, cũng chỉ có nữ nhân trong lòng hắn mới là trân bảo duy nhất của hắn mà thôi.
Hồng Đậu vẫn chưa hiểu liệu có một loại tình yêu có thể khiến người ta chết cũng muốn cùng huyệt hay không, nhưng ít ra…… kết cục này đối Tô Kiếm Lai mà nói, hắn và phu nhân hắn có thể vĩnh viễn ở bên nhau, cũng không phải là một kết cục xấu.
Hồng Đậu nhìn lại lần cuối, xoay đầu cùng Tôn Nhất Trương đi ra ngoài.
Chờ đến khi đoàn người trở lại thư phòng, đường hầm cũng hoàn toàn sụp.
Hồng Đậu thu lại phiền muộn trong lòng, vẫn còn bí ẩn chưa được tháo gỡ, nàng nhìn Thu lão rời đi, nói với Tôn Nhất Trương: “Trương gia gia, làm phiền ông chăm sóc Diệp Thu Bạch một chút.”
Dứt lời, nàng nhanh chóng đi theo sau lưng Thu lão, Trương lão đang cõng người cũng không kịp ngăn trở.
Đỉnh núi phía sau Võ Lâm Minh, tại vách đá Huyền Nhai, trăng lên giữa trời, gió đêm thổi lạnh.
Trên vách núi, chỉ có một công tử bạch y đang đón gió mà đứng, vạt áo phiêu phiêu, tựa như sắp vũ hóa phi thăng vậy. Hắn đang nhìn chuỗi dây bạc nạm hồng bảo thạch trong tay, đúng là càng xem càng vừa lòng, đây là đồ mà trước khi hắn lên núi đã cố ý đặt người ta làm theo yêu cầu.
Thu lão đi tới còn bưng theo một chậu hoa, ông ta cúi đầu cung kính nói: “Tiên sinh, tất cả đều tiến triển thuận lợi.”
“Vất vả cho ngươi rồi, Thu lão.”
Thu lão vội nói: “Vất vả không dám nói, có thể khiến Mộ Dương hoa trong lời đồn tái hiện, ta thật sự có phúc ba đời. Tiên sinh chọn ta làm người chăm sóc Mộ Dương hoa, đây chính là vinh hạnh của ta.”
“Ngươi làm rất tốt.” Công tử áo trắng vẫn chưa xoay người, hắn nhìn dây bạc dưới ánh trăng, lại tựa như tâm tình rất tốt mà cười một tiếng.
Thu lão tò mò, “Xin hỏi tiên sinh, sợi dây bạc này là……”
Thứ này không giống đồ dành cho nam nhân.
Công tử cười nói: “Hôn lễ của tiểu nha đầu không còn nữa, dù sao cũng phải bồi thường chút đồ mới được.”
P/s: Tèn ten! Nhân vật mà “ai-cũng-biết-là-ai-đấy” đã ló mặt rồi ^_^. Ờ, mà tính ra thì trong đây anh cũng giống Voldemort thật:))), xuất hiện ít mà chất:v.
Bình luận