Nói dễ hơn làm.
Thu lão chẳng qua chỉ yêu cầu Tô Kiếm Lai cung cấp vật thí nghiệm thôi. Ông ta cần trái tim nữ tử làm chất bón, mới có thể trồng ra được Mộ Dương hoa trong lời đồn. Đây chính là phương pháp mà Ôn tiên sinh nói cho ông ta. 5 năm, tốn suốt 5 năm thời gian, hạt giống Mộ Dương hoa rốt cuộc mới nảy mầm.
Mộ Dương hoa, “mộ” trong “phần mộ”, nó chỉ nở rộ vào thời gian mặt trời lặn và trên mảnh đất tràn đầy người chết. Nhưng khi lấy trái tim làm phân bón, loại hoa này sẽ trưởng thành càng nhanh. Không ai biết hoa này từ đâu tới, chỉ là vào một ngày của mấy trăm năm trước, nó bỗng nhiên xuất hiện trong chốn võ lâm. Độc tính của nó cực mạnh, cho dù là võ lâm cao thủ nội lực thâm hậu, thì một khi trúng độc, chỉ trong thời gian một hơi thở sẽ xói mòn nội lực, kiệt sức mà chết.
Chỉ là về sau, loại này hoa lại biến mất.
Đường Môn đã dùng loại độc này bôi lên ám khí độc môn của bọn họ là bạo vũ lê hoa châm, mà khi nằm trên tay kẻ có dã tâm hơn, loại độc này sẽ còn phát huy tác dụng lớn hơn nữa.
Trồng ra được Mộ Dương hoa có thể nói là việc đáng kiêu ngạo nhất của Thu lão, nhưng khi hưng phấn qua đi, ông ta đột nhiên hoảng hốt nhận ra, vị Ôn tiên sinh đứng sau lưng thao túng tất cả đó rốt cuộc lòng dạ sâu đến cỡ nào.
Ngay cả Tô Kiếm Lai, hiệp giả nổi danh lừng lẫy võ lâm, cuối cùng cũng điên cuồng đến mức giết hại hàng loạt người vô tội.
Phương Hồng Đậu không thể gặp bất trắc.
Đây là mệnh lệnh Thu lão nhận được ngay từ đầu. Lúc ấy tâm tư của ông ta chỉ đặt hết vào Mộ Dương hoa, không rảnh tò mò điều này, nhưng hiện tại, ông ta không nhịn được mà hỏi, “Ôn tiên sinh, nàng ta…… rốt cuộc có quan hệ gì với ngài?”
Mỗi lần Thu lão nhìn thấy Ôn tiên sinh, Ôn tiên sinh đều mang một khuôn mặt khác hẳn, điều duy nhất không thay đổi chính là khí chất trên người hắn, so với nói là ôn văn nho nhã, chi bằng nói là lạnh bạc. Bất luận xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc, một nam nhân như vậy, đương nhiên là không liên quan gì đến hai chữ “tình cảm” được.
Nhưng hiện tại, người nam nhân này lại đang ôm một thiếu nữ, ý cười trong mắt hắn tựa như cũng đậm hơn vài phần.
“Thu lão.” Khóe mắt Ôn tiên sinh khẽ nhếch, nở nụ cười nhẹ như tắm mình trong gió xuân, “Ngươi cũng biết thiên hạ này chính là một bàn cờ, mà mọi người chẳng qua đều là quân cờ trong đó.”
“Ôn tiên sinh…… chính là người chơi cờ.”
“Không sai.” Ôn tiên sinh khẽ cười, “Tuy nhiên, dù người trong thiên hạ đều là quân cờ, nhưng vẫn có phân chia nặng nhẹ. Hồng Đậu chính là quân cờ trân quý nhất mà ta bồi dưỡng.”
Thu lão nhận được đáp án, lại không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
“Nếu ta vô tâm, Hồng Đậu sẽ luôn bị trói buộc trong bàn cờ đó. Nếu ta có tâm……” Hắn cười, “Vậy nàng lại càng không thoát được.”
Thu lão im miệng không nói một lời. Từ khi ông ta biết Phương Hồng Đậu bách độc bất xâm, ông ta liền nhận ra, thân phận nữ nhân này nhất định không đơn giản.
Bỗng nhiên, Thu lão cảm thấy trên tay đau xót. Ông ta vừa hạ mắt nhìn, liền thấy dưới da chỗ mu bàn tay mình có thứ gì đó đang chuyển động, giống như ở đó có một loại bò sát nhỏ.
“Ôn tiên sinh!” Thu lão kinh hoàng thất sắc.
Ôn tiên sinh khẽ cong môi mỏng, “Thu lão, ngươi cũng là danh y một đời, sao lại không chú ý có cổ trùng chui vào thân thể ngươi vậy.”
Thu lão vốn chỉ đau trên tay bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của ông ta lộ vẻ khủng hoảng xin tha, “Ôn tiên sinh…… xin ngài bỏ qua cho ta lần này, ta tuyệt đối không dám vi phạm mệnh lệnh của ngài lần nữa. Ta chỉ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới muốn nghiên cứu Phương Hồng Đậu!”
“Thu lão.”
Ngữ khí ôn hòa của Ôn tiên sinh làm Thu lão thấy được hy vọng.
P/s: Tui đã nói nam chính đứng đằng sau tất cả mọi chuyện, nên coi như anh ấy vẫn luôn ở bên chúng ta mà =)))
Bình luận