Chậu bị ném xuống đất, phát ra tiếng “loảng xoảng”. Cô nương đứng ở cửa nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng lại đưa hai tay chống nạnh, mặt đầy chán ghét nói: “Tiêu Nam Phong, dẫn người của ngươi cút đi cho ta!”
“Cút?” Tiêu Nam Phong tà tứ cười, “Tiểu gia ta không biết nên cút như thế nào, Liễu cô nương không ngại thì làm mẫu trước một lần xem sao?”
“Tiêu Nam Phong!” Cô nương thân mình gầy yếu vốn có vẻ điềm đạm đáng yêu, nên bộ dạng tức giận bây giờ thực sự không có nổi chút lực uy hiếp, ngay cả ngữ khí tràn đầy tức giận của nàng cũng vì tiếng nói nhu mị mà khiến người ta nghe như đang hờn dỗi chứ không phải tức giận, “Mấy ngày này ngươi năm lần bảy lượt tới trước cửa nhà ta quấy rầy, nếu ngươi còn có chút cảm giác xấu hổ thì nên biết một vừa hai phải thôi!”
“Tiểu gia ta chỉ biết là, nữ nhân ta coi trọng thì nhất định phải thu về phủ. Một vừa hai phải? Xin lỗi, Liễu cô nương, bắt đầu từ khi sinh ra ta đều chưa bao giờ viết bốn chữ đó.” Cây quạt trong tay Tiêu Nam Phong lắc lắc, nếu trên mặt hắn không chứa vẻ âm ngoan độc ác thì có khi cũng là một giai công tử có thể khiến người ta rung động, “Liễu cô nương thật khó khăn lắm mới nguyện ý ra cửa, tiểu gia ta cũng sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy. Người đâu, mau trói người về cho tiểu gia!”
Hạ nhân Tiêu gia đã ngừng kêu la đau đớn, bọn họ bò dậy từ trên mặt đất, nghe lệnh đi về phía cô nương Liễu gia trước mặt, nhưng ngay khi hai hạ nhân muốn duỗi tay bắt lấy cô nương Liễu gia, bọn họ chỉ thấy trước mắt hiện lên bóng người màu đỏ, còn chưa phản ứng kịp đã bị một đường quét chân đá trúng, một lần nữa ngã rạp.
Tiêu Nam Phong nhíu mày nhìn “Trình Giảo Kim” đột ngột nhày ra này. Là một cô nương áo đỏ dung mạo cực đẹp, đúng là Hồng Đậu bỗng nhiên lao tới.
Hồng Đậu đương nhiên không phải người thích xen vào việc người khác, chỉ là trong chớp mắt nhìn thấy cô nương Liễu gia kia, trong lòng nàng liền có một suy đoán mơ hồ, nàng quay đầu lại nhìn cô nương Liễu gia phía sau còn chưa lấy lại tinh thần, phát ra một tiếng nghi vấn: “Liễu di nương?”
“Phu, phu nhân……” Cô nương Liễu gia hoài nghi không dám chắc mà đáp lại một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Quả thật là Liễu Y Y.
Hồng Đậu đã xác định được đáp án. Cho dù lúc này Liễu Y Y đã đổi sang một khuôn mặt khác, nhưng Hồng Đậu cũng sẽ không quên cảm giác Liễu Y Y tạo cho nàng.
“Vị mỹ nhân này, lại là ai vậy?” Tiêu Nam Phong nhéch môi u ám cười, “Cho dù cô nương là mỹ nhân, tiểu gia ta cũng luôn thương hương tiếc ngọc, nhưng nếu ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của tiểu gia ta, tiểu gia ta chỉ đành lạt thủ tồi hoa vậy.”
“Ngươi câm miệng cho ta! Nữ nhân Thẩm……” Hồng Đậu khựng lại, vốn định nói nữ nhân Thẩm Gia Trang chúng ta ngươi cũng dám động, nhưng tưởng tượng đến nàng đã không còn là người Thẩm Gia Trang, nàng liền quyết đoán giảm đi mấy chữ, hùng hổ nói: “Nữ nhân của ta ngươi cũng dám động?”
Cánh tay phe phẩy cây quạt của Tiêu Nam Phong khựng lại.
Cô nương Liễu gia cắn khăn tay hai mắt đẫm lệ, “Hu hu…… Phu nhân quả nhiên là người thương ta nhất ……”
Trong đám người, Ngọc lang kéo kéo ống tay áo Ngọc nương, “Ngọc nương, nàng không thể học theo Phương Hồng Đậu kia đâu đấy. Nàng ta đã dẫn người bỏ trốn còn muốn chân trong chân ngoài chọc đào hoa. Trong lòng Ngọc nương chỉ có thể yêu một mình vi phu thôi nhé.”
Bình luận