Điều đáng nhắc tới là, không biết do thân thể A Miên khôi phục tốt, hay thuốc của Minh Châu hiệu quả cao, mà vào nửa tháng sau, A Miên đã có thể xuống giường. Hồng Đậu đỡ A Miên ngồi trong viện phơi nắng.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vô cùng dễ chịu, gió nhẹ mang theo hương hoa thơm, đây là một mùa khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Trên bàn đá có rất nhiều hạt dưa. Hồng Đậu ngồi ở ghế đá, nàng chia vỏ và nhân hạt dưa đặt sang hai bên. A Miên ngồi đối diện nàng đang cảm động vì Hồng Đậu săn sóc mình đến thế, lại thấy Hồng Đậu đẩy toàn bộ nhân hạt dưa đến trước mặt một con vẹt màu vàng. Trong nháy mắt, lời cảm động liền nghẹn trong họng hắn.
Hồng Đậu vuốt đầu vẹt, “Tiểu Hoàng ngoan, ăn nhiều một chút.”
“Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.” Con vẹt nhắc lại lời nàng, chỉ chốc lát sau đã ăn hết một nửa nhân hạt dưa trước mặt.
Hồng Đậu nghe vẹt nói lại hưng phấn cười. Con vẹt này là sủng vật do Minh Châu nuôi. Trước kia Hồng Đậu cũng chỉ từng xem vẹt trong sách, chưa bao giờ thấy vẹt thật. Lúc này, hứng thú của nàng đều dồn toàn bộ vào con vẹt đó.
A Miên bỗng nhiên đỡ trán, kêu rên một tiếng.
“Làm sao vậy?” Hồng Đậu lập tức tập trung vào A Miên, “Miệng vết thương của ngươi lại đau?”
“Ừm…” A Miên khẽ gật đầu, sắc mặt còn có chút tái nhợt, “Đại khái là… hơi nóng chút.”
“Nóng?” Hồng Đậu vội vàng ngồi bên cạnh, dùng tay quạt gió cho hắn, “Vậy để ta đỡ ngươi về phòng.”
A Miên buông tay đỡ trán, chậm rãi lắc đầu: “Không cần… hiện giờ ta đã cảm thấy tốt chút.”
“Ồ…” Hồng Đậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thừa dịp Hồng Đậu không chú ý, tay A Miên liền đảo qua trên bàn, con vẹt kia kinh sợ kêu lên một tiếng rồi bay đi.
“Ôi, Tiểu Hoàng!” Hồng Đậu vốn định duỗi tay ra bắt, nhưng Tiểu Hoàng đã bay xa. Nàng dẩu miệng, “Ta cho nó ăn nhiều hạt dưa như vậy… Sao nó vẫn chẳng gần gũi với ta?”
A Miên mặt không đổi sắc nói: “Ngay cả con người cũng có thể vong ân phụ nghĩa, huống chi là động vật đây?”
Hồng Đậu nhấp miệng nhìn A Miên. A Miên đã khôi phục thành tư thái nữ nhân, dáng người thướt tha, mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày đều là vẻ quyến rũ. Sau khi biết A Miên không phải là nữ nhân, Trong lòng Hồng Đậu trước sau đều cảm thấy quái quái. Nàng hỏi: “Ngày ấy ngươi gặp nguy hiểm, làm thế nào lại tìm được ta?”
“Hồng Đậu đã quên sao, trong cơ thể ngươi còn có tử cổ.” Đôi mắt đào hoa của A Miên khẽ mị, “Tử mẫu cổ sẽ có cảm ứng với nhau.”
Hắn muốn tìm được Hồng Đậu, hoàn toàn không phải việc khó.
Hóa ra loại cổ này ngoại trừ có thể “gọi điện thoại”, còn có chức năng định vị nữa à…
Hồng Đậu trực tiếp yêu cầu, “Lấy cổ trong thân thể ta ra.”
“Hồng Đậu không cần khẩn trương.” Khóe môi A Miên nở nụ cười, “Tử mẫu cổ chỉ có thể tồn tại một năm. Hết một năm rồi, tử mẫu cổ tự nhiên sẽ biến mất.”
Trong lòng Hồng Đậu lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
“Trừ cái đó ra, tử mẫu cổ còn có một đặc tính, ta đã quên nói với Hồng Đậu.”
“Đặc tính gì?”
A Miên đặt một tay lên bàn, chống cằm, ý cười trong mắt hắn phong tình vạn chủng, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Mọi cảm xúc trong lòng, cảm giác trên thân thể người mang tử cổ đều sẽ được phản hồi theo một mức nhất định cho người mang mẫu cổ. Vậy nên, về sau Hồng Đậu khổ sở, ta sẽ khổ sở hơn, Hồng Đậu vui vẻ, ta sẽ càng vui vẻ.”
“Cái gì!?” Hồng Đậu kinh hãi, “Vậy về sau ta “vỗ tay vì yêu” cùng người ta thích, chẳng phải ngươi đều cảm giác được hay sao!?”
Mắt A Miên lộ vẻ khó hiểu, “Vỗ tay vì yêu?”
“Chính là bạch bạch bạch!”
“Gì gọi là bạch bạch bạch?”
“Chính là… Chính là…” Hồng Đậu nắm chặt tay, lớn tiếng nói: “Chính là lăn giường!”
“Lăn giường…” A Miên suy nghĩ một lát, tiếp theo liền sáng tỏ cười nói: “Hóa ra Hồng Đậu nói đến việc nam nữ nha. Lên giường thì nói lên giường là được, làm gì phải nói mịt mờ như thế chứ? Nhưng Hồng Đậu cũng nói không sai, nếu ngươi giao hoan cùng người khác, ta cũng có thể cảm giác được.”
Bình luận