Hồng Đậu chỉ nhàn nhạt “Ồ” một tiếng. Trong giọng nàng cũng không thấy có vẻ đồng tình hoặc vì A Miên là bạn của nàng mà phẫn hận Liễu Hành Chi.
Khóe mắt A Miên hơi cong, hắn cười khẽ hỏi: “Hồng Đậu, ta giết Liễu Hành Chi là sai sao?”
“Trên lý trí, ta cảm thấy tuy hắn có sai, nhưng tội lại không đáng chết, hơn nữa ngươi lén giết người cũng coi như tự ý dùng hình phạt, chẳng qua…” Hồng Đậu còn nói thêm: “Về mặt tình cảm, ta cảm thấy nam nhân kia đáng chết, ngươi giết hắn cũng là lẽ thường.”
“Vậy Hồng Đậu nghe theo lý trí, hay là theo tình cảm?”
“Tình cảm.” Hồng Đậu không chút do dự nói ra hai chữ này.
A Miên vui vẻ cười.
Trên thế giới này, người lý trí không ít, nhưng người có thể không bị tình cảm ảnh hưởng tới lại không có mấy ai. Cho dù thánh nhân có đứng ở chỗ này, cũng không thể nói mình sẽ không bị cảm xúc ảnh hưởng.
Hồng Đậu lại nghĩ một chút, nếu A Miên còn không nỡ vứt ngọc bội của Liễu Hành Chi, thì có nghĩa hắn vẫn chưa buông bỏ được chuyện này.
“Nhưng, A Miên à.” Hồng Đậu nói: “Trở lại làm chính ngươi không tốt sao? Vì một nam nhân như vậy mà tạo ra thay đổi lớn đến thế trên bản thân mình là không đáng.”
Khi vừa biết được A Miên là nam nhân, Hồng Đậu chỉ cho rằng A Miên cải trang thành nữ là do hứng thú, vậy nàng liền không thể nào xen vào, nhưng sau khi nàng biết A Miên vì một kẻ phụ lòng mới trở nên như vậy, nàng liền cảm thấy không đáng.
A Miên trầm mặc trong chốc lát, “Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ta giả trang mãi cũng liền cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.”
Nam giả nữ trang, giống như đã trở thành một phần cuộc sống của hắn.
Hồng Đậu im lặng.
A Miên lại khẽ cười, “Hồng Đậu, ta cũng nói luôn cho ngươi vì sao ta lại bị đuổi giết nhé.”
Hồng Đậu chăm chú nhìn hắn, tỏ vẻ mình đang nghiêm túc nghe.
“Ngươi còn nhớ rõ, khi ở trấn Hoa Mai, ta đã từng nói ta có hẹn với bằng hữu nên liền rời đi?”
“Nhớ rõ.” Cũng vì tất cả mọi người đều đi hết, Phượng Khuynh Liên mới có thể đột nhiên bị Du Tử Tức bắt đi.
A Miên nói: “Kỳ thật người tới tìm ta là tiểu sư đệ của ta, hắn tới nói cho ta biết, sư phụ bị người ta giết hại, mà các trưởng lão đều cho rằng người giết sư phụ là ta.”
Bởi vậy, lúc ở Võ Lâm Minh, A Miên mới bất đắc dĩ rời đi trước, ngày đó ở trên một ngọn núi không biết tên, hắn đã giết không ít người. Sau khi nhiệm vụ liên tục thất bại, A Mộc trưởng lão liền tự mình ra tay. Nhiều ngày qua hắn mệt mỏi vì đối phó với sát thủ, nên mới không cẩn thận bị A Mộc gây trọng thương. Không còn cách nào, hắn chỉ có thể tìm Hồng Đậu cầu cứu.
Hồng Đậu nghe vậy liền nói thẳng: “Là ai hãm hại ngươi?”
Nàng trực tiếp tin tưởng hắn không phải hung thủ giết hại sư phụ, điểm này thật sự khiến A Miên rất vui mừng. Hắn lắc đầu, “Ta vẫn chưa biết là ai hãm hại ta. Chẳng qua, ta nhất định sẽ tìm được.”
Dưới ánh mặt trời, sau khi A Miên bỏ đi vẻ quyến rũ, nụ cười của hắn lại càng thêm ôn nhu tốt đẹp.
Hồng Đậu thất thần trong chốc lát, nàng buột miệng thốt ra một câu: “A Miên, ta bỗng muốn nhìn dáng vẻ ngươi mỉm cười khi mặc nam trang.”
A Miên hơi ngây ngốc.
“A Miên, mặc nam trang cho ta xem đi.”
Bình luận