Đúng vào lúc này, cách đó không xa đã truyền đến tiếng hạ nhân Tiêu phủ.
Tiêu Nam Phong nhíu chặt mày thầm mắng một câu đúng là âm hồn bất tán. Hắn lui đến bên cạnh một tòa núi giả, cũng không biết ấn vào nơi nào, mà dưới núi giả bỗng nhiên liền xuất hiện một địa đạo, hắn hung tợn nhìn Hồng Đậu, bắt lấy Minh Châu lập tức đi vào.
Khi Hồng Đậu chạy tới, cửa địa đạo đã đóng rồi, nàng gấp đến độ giậm chân, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chỗ mở ở đâu?”
A Miên lại không nhanh không chậm đá một viên sỏi trên đường, cửa địa đạo lần nữa được mở ra.
Hồng Đậu lập tức nhìn A Miên bằng ánh mắt thần kỳ.
A Miên cười cười, “Đúng lúc ta có chút hiểu biết với mấy thứ cơ quan mật thất này.”
“A Miên, ngươi thật quá lợi hại!” Hồng Đậu kích động khen một câu, “Ta thay mặt Minh Châu cảm ơn ngươi!”
Dứt lời, Hồng Đậu liền chui vào mật đạo, A Miên dĩ nhiên cũng theo vào. Địa đạo tối tăm, A Miên lấy ra mồi lửa, ánh lửa khiến xung quanh sáng lên không ít.
Hồng Đậu không thể không nói một câu, “Tiêu Nam Phong kia đúng là phòng ngừa chu đáo, vậy mà lại sớm chuẩn bị lối đi ngầm.”
“Lối ngầm này không phải do hắn chuẩn bị.” A Miên nói: “Nhìn vách tường cũng biết, lối ngầm này đã có lịch sử vài chục năm.”
Mà Tiêu Nam Phong mới chỉ hai mươi mấy tuổi.
Hồng Đậu càng nghi hoặc, “Nếu không phải Tiêu Nam Phong chuẩn bị, vậy vì sao Tiêu gia lại có lối ngầm?”
Chẳng lẽ lão tổ tông Tiêu gia cũng có yêu thích đặc biệt giống ông cố và bà cố tổ Thẩm gia?
“Tiêu gia hẳn cũng có chút bí mật.” A Miên khẽ cười, “Hồng Đậu không cần quá mức lo lắng đâu, nếu Tiêu Nam Phong muốn bắt Liễu cô nương làm con tin, vậy nàng ta sẽ tạm thời chưa có nguy hiểm.”
Hồng Đậu gật gật đầu, “Ừm, ta biết.”
Mật đạo này giống như đi mãi không hết vậy. Cũng không biết đã đi bao lâu, Hồng Đậu rốt cuộc nhìn thấy bóng người phía trước, nàng chẳng nghĩ gì mà lập tức tiến lên, “Tiêu Nam Phong! Ngươi mau thả người cho ta!”
“Ngươi đúng là con sâu theo đuôi bám mãi không bỏ!” Tiêu Nam Phong mắng một tiếng, bắt lấy Minh Châu liền chạy đi.
“Hồng Đậu!” A Miên hô một tiếng, lại thấy Hồng Đậu đã cấp tốc đuổi theo, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục theo sát.
Tiêu Nam Phong phía trước rẽ ngang, Hồng Đậu cũng rẽ, kết quả nàng lại thấy Tiêu Nam Phong ngừng lại, hắn ác liệt cười cười.
“Tiêu Nam Phong!” Hồng Đậu chợt dừng chân, bởi có một cửa đá hạ xuống, chắn giữa nàng và Tiêu Nam Phong. Nàng giậm chân, nghiến răng nghiến lợi, “Tiêu, Nam, Phong!”
“Hồng Đậu.” A Miên nắm lấy tay nàng, “Ngươi nhìn đằng sau.”
Hồng Đậu quay đầu lại, liền thấy một cửa đá khác hạ xuống, lối về của bọn họ cũng bị ngăn.
Tiêu Nam Phong có thể tưởng tượng ra dáng vẻ phẫn nộ của Hồng Đậu, hắn cười ha ha, “Cô nương cuồng bạo lực, ngươi cứ ở chỗ này hưởng thụ thế giới hai người với vị công tử kia đi!”
“Tiêu Nam Phong!” Bên kia cửa đá quả nhiên truyền đến giọng nói tức điên của Hồng Đậu, “Có bản lĩnh thì ngươi một mình đấu với ta!”
Tiêu Nam Phong bĩu môi, cũng không trả lời, bắt lấy tay Minh Châu liền tiếp tục đi trước.
Vẻ mặt Minh Châu cũng không hoảng loạn. Trên thực tế, một đường này nàng chứng kiến Tiêu Nam Phong chạy trốn khỏi sự truy bắt của Tiêu gia, hắn rõ ràng có thể làm bị thương hạ nhân Tiêu gia, nhưng lại chỉ một mực tránh né mà không đả thương người. Nàng nói: “Cứ tiếp tục như vậy, hiềm nghi của ngươi sẽ chỉ càng lúc càng lớn.”
“Không cần ngươi xen vào việc của người khác.” Tiêu Nam Phong nhìn Minh Châu, có ý vị khác mà cười, “Ngươi vẫn nên đoán thử, xem ta để lại cho bằng hữu của ngươi lễ vật gì.”
Bình luận