Có thể tưởng tượng, tình hình chiến đấu vừa rồi của bọn họ kịch liệt đến đâu.
“Nàng… Nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Hồng Đậu đỏ mặt gật gật đầu. Nàng rời khỏi ôm ấp của A Miên, đang định ngồi xuống thì bỗng có âm thanh chấn động, cửa đá mở ra.
Minh Châu vội vàng đi tới, “Các ngươi không sao chứ?”
“Không sao!” Hồng Đậu có tật giật mình, trả lời nhanh như chớp, lại vội vàng kéo cổ áo lên, che kín những dấu vết mập mờ.
A Miên thì chẳng nói một câu.
Không khí có chút quái lạ, Minh Châu nghi hoặc nhìn A Miên, lại nhìn sang Hồng Đậu, tiếp theo, nàng ném một nam nhân bị trói gô xuống đất, không chút khách khí nói: “Chính là người này, ta đã trói hắn lại, tùy các ngươi trút giận thế nào cũng được.”
Người bị trói không phải Tiêu Nam Phong thì là ai.
Tóc Tiêu Nam Phong tán loạn, từng mảng trên mặt hết xanh lại đen, trang phục làm từ vải dệt quý báu cũng dính chút bùn bẩn, vừa thấy đã biết vừa bị đánh một trận nên thân. Lúc này hắn thật sự rất chật vật, nào còn dáng vẻ cậy thế bắt nạt người trước kia?
“Thế mà hai người các ngươi lại chưa xảy ra chuyện gì.” Tiêu Nam Phong nhìn Hồng Đậu và A Miên, chỉ cảm thấy hai người kia không thích hợp, hắn không quan tâm tình cảnh hiện tại của bản thân mà rảnh rang cười nói: “Hợp Hoan hương chính là thuốc thúc tình cao cấp nhất, các ngươi có thể chống đỡ được cũng lạ quá đi.”
Vành tai Hồng Đậu đã đỏ bừng, vẫn may địa đạo tối tăm, Minh Châu chưa thấy rõ.
Một chân đá vào người Tiêu Nam Phong, Minh Châu “Phi” một tiếng: “Ngươi đừng quá đề cao bản thân. Phu nhân là ai chứ? Nhớ trước đây ta dùng thúc tình tán với phu nhân và Thẩm Trang chủ, phu nhân còn chống đỡ nổi, cái thứ Hợp Hoan hương vớ vẩn gì đó của ngươi sao so được với thuốc của ta?”
Tiêu Nam Phong không hiểu nổi cách xưng hô của Minh Châu với Hồng Đậu là chuyện thế nào, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được đại ý, đó chính là thuốc thúc tình vô tác dụng đối với Hồng Đậu.
Hắn “Xí” một tiếng, cảm thấy vô vị.
Hồng Đậu vội nói sang chuyện khác, “Minh Châu, chẳng phải ngươi bị hắn bắt à? Sao…”
Sao bây giờ tình huống lại trái ngược?
“Tình huống hiện tại chỉ có thể trách hắn quá ít kinh nghiệm giang hồ.” Minh Châu ôm cánh tay, nhướng mày nói: “Hắn vốn muốn bắt ta làm con tin để chạy khỏi Tiêu phủ, chỉ là về sau ta giả vờ bệnh cũ tái phát, sắp đi đời nhà ma, hắn thả lỏng cảnh giác nên liền bị ta bắt được.”
Tình hình lúc đó là thế này, Minh Châu bỗng nhiên tỏ vẻ thống khổ ngồi trên mặt đất, Tiêu Nam Phong lập tức ngây ra, hắn hỏi nàng thuốc áp chế bệnh tình của nàng ở đâu, Minh Châu liền thừa dịp này xoay chuyển tình thế.
Minh Châu lưu loát trói người lại, liền lập tức quay trở về. Nàng không biết Tiêu Nam Phong đã bày trò gì trong địa đạo nên đã cực kỳ lo lắng, vẫn may là Hồng Đậu không sao, nàng cũng an tâm rồi.
“Tốt!” Minh Châu nói: “Người ta đã trói về, các ngươi muốn xử trí thế nào cũng được!”
Hồng Đậu rất muốn bước đến đánh Tiêu Nam Phong một trận, nhưng tình huống thân thể hiện tại của nàng không cho phép, nàng sợ chỉ cần mình hơi lộ ra dáng vẻ vô lực sẽ bị Minh Châu nhìn ra manh mối, vì thế nàng chỉ có thể nhìn về phía A Miên.
A Miên nhận được ánh mắt Hồng Đậu, hắn tiến lên một bước, nhưng cũng không đánh Tiêu Nam Phong mà chỉ hỏi: “Mật đạo này do ai xây, ngươi có biết không?”
Bình luận