“Địa đạo này đã tồn tại ít nhất hai mươi năm. Nếu là ngươi xây, chẳng lẽ từ hồi bốn năm tuổi ngươi đã sai người chế tạo?”
Vẻ mặt Tiêu Nam Phong khựng lại, ngoài ý muốn khi A Miên nhìn rõ mọi việc, nhưng hắn vẫn kiên quyết không đổi miệng mà nói: “Tiểu gia nói là ta thì chính là ta, ngươi nói địa đạo này đã có hơn hai mươi năm liền có hơn hai mươi năm, vậy tiểu gia ta nói ngươi là nữ nhân, chẳng lẽ ngươi có thể biến thành nữ nhân chắc?”
“Này…” A Miên cười, “Nếu ta biến thành nữ nhân mà có thể khiến ngươi thừa nhận, vậy cũng chưa chắc ta không thể biến thành nữ nhân.”
Thần sắc Tiêu Nam Phong lập tức cứng đờ. Thông thường, chuyện nói một người nam nhân thành nữ nhân là một việc rất bất lịch sự, cũng mang tính khinh miệt đối phương, nhưng nam nhân áo xanh trước mặt hắn này không những không tức giận, mà ngược lại còn tươi cười đầy mặt trả lời hắn, không thể không nói đúng là một người quái lạ.
Hồng Đậu tò mò hỏi Minh Châu, “Vì sao Tiêu Nam Phong lại bị người Tiêu phủ truy bắt?”
“Bởi người Tiêu phủ điều tra ra, chính Tiêu Nam Phong đã hạ độc lão phu nhân nên lão phu nhân mới luôn sinh bệnh như thế. Tiêu lão gia giận dữ, liền hạ lệnh đuổi bắt Tiêu Nam Phong.” Minh Châu kể hết mọi chuyện một cách rõ ràng. Lại nói tiếp, chuyện Tiêu lão phu nhân trúng độc là do nàng phát giác, lại không nghĩ rằng sẽ tìm được thuốc độc trong phòng Tiêu Nam Phong.
Hồng Đậu lại hỏi Minh Châu, “Vậy ngươi cảm thấy Tiêu Nam Phong thật sự đã hạ độc sao?”
“Không phải.” Minh Châu lắc đầu.
Tiêu Nam Phong khựng lại, tiếp theo hắn ngẩng đầu lên, châm chọc nói: “Tiểu gia ta không chuyện ác nào không làm, vậy mà còn có người ngốc đến mức cho rằng những việc này không phải ta gây ra?”
Minh Châu lại không để bụng thái độ hiện giờ của hắn, dù sao Tiêu Nam Phong cũng là tù nhân dưới tay nàng, “Tiêu Nam Phong, tuy ngươi quả thực là hỗn thế ma vương, nhưng ta vẫn không cho rằng ngươi sẽ kém thông minh đến mức giấu thuốc độc ở trong phòng mình. Chắc ngươi không ngu như vậy nhỉ?”
Tiêu Nam Phong không nói.
Hồng Đậu nhìn Tiêu Nam Phong, lại nói: “Chúng ta cứ rời khỏi đây trước rồi nói sau.”
“Ừm.” Minh Châu gật đầu, lại xách Tiêu Nam Phong từ dưới đất lên, đoàn người liền đi ra ngoài.
Hồng Đậu cùng A Miên đi đằng sau. Không đi được bao xa, tay nàng đã bị người ta dắt lấy, nàng ngẩng đầu, trong không gian tối tăm, nàng thấy được sườn mặt hoàn mỹ của A Miên.
“Thân thể nàng còn chưa tốt, để ta dắt nàng.” A Miên không cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấp giọng nói: “Đây là trợ giúp giữa bằng hữu.”
Tâm tình Hồng Đậu phức tạp, nàng cúi đầu, nói một tiếng “Cảm ơn”.
Đường đi ra ngoài cũng không xa. Mật đạo này thông từ núi giả trong hậu hoa viên Tiêu phủ đến giữa rừng cây bên ngoài. Vào nháy mắt khi ra khỏi địa đạo, A Miên cũng buông tay Hồng Đậu ra.
Hồng Đậu không nói thêm gì. Cả đám thấy người đang đứng bên ngoài địa đạo cũng đều có chút ngoài ý muốn.
Minh Châu mở miệng trước tiên, “Tiêu nhị thiếu gia…”
“Liễu cô nương.” Tiêu Bắc Phong nhìn sang Tiêu Nam Phong, Tiêu Nam Phong khinh thường “Hừ” một tiếng, quay đầu đi, Tiêu Bắc Phong lại nói với Minh Châu: “Ta đoán đại ca nhất định đã chạy trốn tới mật đạo. Thấy cô không sao, ta cũng an tâm rồi.”
Minh Châu thấy nơi này chỉ có một mình Tiêu Bắc Phong mà không có hạ nhân nào của Tiêu phủ, nàng hỏi: “Nhị thiếu gia, ngươi định?”
“Mong Liễu cô nương chấp nhận một yêu cầu quá đáng của ta.” Tiêu Bắc Phong chắp tay, khẩn cầu nói: “Hiện giờ phụ thân, mẫu thân đều cho rằng đại ca là người hạ độc, ma ma bên cạnh mẫu thân đã báo quan. Nếu đại ca bị bắt, nhất định sẽ dữ nhiều lành ít, xin Liễu cô nương có thể đưa đại ca ta rời khỏi Tiêu phủ, tạm thời để huynh ấy trốn ở Liễu phủ một thời gian.”
Bình luận