“Dùng đám cổ độc đó của chàng để dưỡng thương chắc?” Hồng Đậu hỏi lại một câu, lại nói: “Ta không yên tâm như vậy, vẫn phải mời Minh Châu tới.”
Lục Y đương nhiên là nghe theo Hồng Đậu, nàng ta vội nói: “Nô tỳ lập tức đến phòng chứa củi tìm Liễu cô nương!”
“Mau đi… Đợi đã!” Hồng Đậu gọi Lục Y lại, “Giờ Minh Châu đang ở phòng chứa củi?”
“Đúng rồi.” Lục Y nói: “Liễu cô nương đi đưa thuốc cho Tiêu Nam Phong, hiện giờ còn chưa ra khỏi đó.”
Hồng Đậu cảm thấy không ổn, khóe miệng nàng giật giật, ôm chút hy vọng nhỏ nhoi mà hỏi: “Chẳng phải đến chạng vạng Minh Châu mới đưa thuốc cho Tiêu Nam Phong sao?”
“Liễu cô nương nói chiều nay nàng muốn ra cửa hái thuốc, cho nên liền đưa thuốc giải trước cho Tiêu Nam Phong. Tiểu thư, có vấn đề gì à?”
Vấn đề rất lớn!
Hồng Đậu quay đầu lại, nói với A Miên: “Chàng ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt. Ta… Ta đi một lát sẽ về.”
Dứt lời, nàng lập tức chạy ra khỏi phòng, vội vàng chạy tới phòng chứa củi. Phòng chứa củi vốn hẻo lánh, ngày thường cũng không có ai tới đây, thành ra chỗ này đã trở thành một nơi tách biệt, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
“Không cần nữa… Dừng lại…”
Nghe âm thanh tràn ngập tình dục đó, Hồng Đậu đang muốn đẩy cửa ra liền ngừng lại.
“Nhóm lửa trên thân thể người khác xong, nào có đạo lý ngươi sướng rồi liền dừng lại? Chẳng phải ngươi nói muốn làm ta phát khóc sao? Nói, hiện giờ rốt cuộc là ngươi lợi hại hay ta lợi hại?”
“Ta… Ta chịu thua… Ưm! Nữ nhân xấu xa, đừng liếm nơi đó!”
Hồng Đậu chậm rãi buông tay xuống, đờ đẫn cả mặt.
Nàng không nghe lầm chứ?
Giọng không chịu nổi mà xin tha là của nam nhân, giọng tràn đầy khí thế chiến đấu là của nữ nhân. Nàng vốn lo Minh Châu sẽ trở thành người bị hại, nhưng tình hình này có vẻ Tiêu Nam Phong là người bị hại thì đúng hơn.
Bên trong truyền đến một loạt âm thanh, dường như vị trí nam nữ bị đảo lộn.
“Tiêu Nam Phong… Ngươi chưa ăn cơm sao?” Giọng Minh Châu khí thế mười phần, nhưng cũng lộ vẻ nhu mị khi chìm trong vui thích, “Sức lực của ngươi nhỏ như vậy…”
Giọng Tiêu Nam Phong cũng khàn khàn mê người, “Nếu tiểu gia ta “nhỏ”… hiện giờ ngươi có thể “cắn” chặt tiểu gia ta như vậy sao? Ngoan… mau mở chân ra một chút.”
Hồng Đậu nghe góc tường mà câm lặng.
Kia… Thấy bọn họ “Chơi” vui vẻ như thế, nàng vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn.
Nàng che tai lại, không nghe những âm thanh “ưm a” đó nữa, lập tức xoay người rời đi.
Hồng Đậu vào đến phòng A Miên liền đặt một chiếc ghế cạnh giường, sau khi ngồi xuống thì chỉ đỏ mặt, không nói một câu.
A Miên đã bôi thuốc xong cho mình từ sớm, Lục Y cũng đi ra ngoài nói chuyện phiếm với đám tỷ muội mới quen, vì thế lúc này ở trong phòng chỉ còn hai người A Miên và Hồng Đậu.
Đương nhiên A Miên đã nhìn ra vẻ mặt Hồng Đậu khác thường, hắn nắm tay nàng, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“A Miên…” Hồng Đậu nhìn lên, sắc mặt rất rối rắm, “Dường như ta đã làm một chuyện xấu, lại giống như đã làm một chuyện tốt.”
“Rốt cuộc là chuyện thế nào? Hồng Đậu đừng ngại, cứ nói cho ta nghe.”
Hồng Đậu nghĩ một chút, vẫn nói cho hắn chuyện mình trả thù Tiêu Nam Phong, kết quả là hiện giờ Tiêu Nam Phong và Minh Châu đã bất ngờ “trộn lẫn”. Nói xong lời cuối cùng, nàng cắn môi, “Ta không nghĩ tới Minh Châu sẽ đến phòng chứa củi vào lúc này.”
Bình luận