Đến khi mặt trời lặn, Hồng Đậu mở mắt, nhìn vẻ mặt an tĩnh ngủ của A Miên, lòng nàng bỗng nhiên cũng trở nên bình lặng.
A Miên bị thương chưa lành đã đánh một trận với đám A Mộc trưởng lão, quả thực phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.
Nàng đưa tay khẽ vuốt mặt A Miên, bỗng nhiên cảm thấy duyên phận đúng là điều khó lý giải, chuyện trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, vậy mà lại cứ thế xảy ra… còn hại nàng làm kiêu một thời gian nữa chứ.
Hồng Đậu cũng không biết quyết định ở bên A Miên hiện tại của nàng sẽ tạo ra ảnh hưởng gì về sau, nhưng cũng như một câu nói: làm chuyện vui sướng cùng người có tình, đừng hỏi là duyên hay là kiếp. Dù sao, nàng nhất định sẽ bảo vệ hắn thât tốt khỏi tay đám người Miêu Cương kia.
Nhẹ nhàng nhấc tay A Miên từ trên hông mình xuống, Hồng Đậu lén lút rời giường, đắp chăn cẩn thận cho A Miên rồi mới rón rén ra khỏi cửa. Cả ngày nay A Miên còn chưa ăn gì, hiện giờ khó khăn lắm hắn mới ngủ được, nàng không đành lòng đánh thức hắn. Chẳng qua chờ đến khi A Miên tỉnh, nàng dù sao cũng phải chuẩn bị xong đồ ăn mới được.
Hạ nhân Liễu phủ còn chưa tới mức để khách xuống phòng bếp nấu cơm, chẳng qua Hồng Đậu đã muốn tự làm thì những người khác cũng không ngăn được. Hồng Đậu không biết A Miên thích ăn gì, nên chỉ có thể theo cảm giác mà làm mấy món thanh đạm. Nàng nấu chén canh trứng, lại làm một phần cháo thịt nạc, vốn nghĩ đến việc người ở thế giới này dường như đều có khẩu vị rất nặng, thích ăn đồ siêu mặn, nên nàng định cho nhiều muối hơn một chút, nhưng xét đến A Miên còn đang bị thương, khẩu vị nặng không thích hợp với hắn, nên nàng liền bỏ qua ý định này.
Hồng Đậu đang chờ cháo chín thì lại có một người bất ngờ đi vào từ cửa phòng bếp.
Bước chân Minh Châu không vững, giữa mày thoáng hiện vẻ kiều mị. So với lúc trước, hiện giờ nàng ấy như đột nhiên có thêm rất nhiều hương vị nữ nhân, nét mặt toả sáng.
Nàng ấy thấy Hồng Đậu đang ngồi trong bếp, liền không khỏi kinh ngạc ngẩn ngơ, tiếp theo liền rất nhanh bình tĩnh lại, cười hỏi: “Phu nhân, sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Miệng vết thương của A Miên nứt ra rồi, hắn đang nghỉ ngơi, ta muốn làm chút đồ ăn cho hắn.” Hồng Đậu cũng chột dạ cười cười.
Cả hai nữ nhân đều không muốn để đối phương biết mình đã làm gì, đã xảy ra chuyện gì, nên trong khoảng thời gian ngắn, không khí thật ra lại có chút bối rối khó hiểu.
Hồng Đậu thì nhìn thấu mà không nói toạc, còn Minh Châu lại không muốn bị nhìn thấu nên chỉ có thể giả bộ như không có việc gì mà hỏi: “Sao miệng vết thương của A Miên công tử lại nứt ra rồi?”
“Hắn không cẩn thận bị va chạm một chút… liền nứt ra thôi. Không có vấn đề gì, không cần lo lắng.” Hồng Đậu lại liếc mắt nhìn gói thuốc trong tay Minh Châu, nàng tò mò hỏi: “Minh Châu, ngươi muốn sắc thuốc sao?”
“Đúng, đúng vậy.” Để che giấu thần sắc hoảng sợ của mình, Minh Châu liền cầm lấy ấm thuốc bên cạnh.
Hồng Đậu hỏi lại: “Ngươi là sắc thuốc cho mình sao?”
“Đương nhiên không phải!” Minh Châu lập tức quay đầu lại, nhanh chóng phản bác: “Sao ta có thể sắc thuốc tránh thai cho mình chứ!?”
Hồng Đậu trầm mặc.
Có lẽ nhân ra phản ứng của mình quá kích động, Minh Châu thầm mắng mình một câu đúng là cái hay không nói, lại nói cái dở. Nàng ấy miễn cưỡng cười cười, “Là có một vị tiểu thư chưa xuất giá, không muốn chưa thành hôn đã sinh con, cho nên mới nhờ ta cho một bát thuốc tránh thai.”
“Ồ…” Hồng Đậu lịch sự đáp lại một tiếng. Rất hiển nhiên, nàng không tin chuyện ma quỷ của Minh Châu chút nào.
Bình luận