“Không sai.” Hồng Đậu ôm cánh tay A Miên phụ họa, “A Miên nhà ta nói gì cũng đúng.”
Nàng thật vui vẻ, vì đã có A Miên “trả thù” giúp nàng.
A Miên cười xoa đỉnh đầu nàng.
Tiêu Nam Phong vẫn chưa đến nỗi ngốc, hắn có thể nghe ra A Miên đang châm chọc mình. Hắn không khỏi phải nhìn kỹ lại người nam nhân này, ngoại trừ vẻ đặc biệt ôn nhu lúc A Miên nhìn Hồng Đậu, thì rốt cuộc cũng không thể nhìn ra A Miên có biểu lộ bất cứ cảm xúc dư thừa gì. Tiêu Nam Phong có thể khẳng định, thanh y công tử này nhất định đã nhìn ra hắn và Minh Châu có gì đó.
Tiêu Nam Phong cũng không phải một người yếu thế, hắn hừ hừ nói: “Hai người các ngươi có tình đầu ý hợp thì chắc chắn ít nhiều gì cũng là nhờ viên Hợp Hoan hương ngày đó tiểu gia ta để lại trong địa đạo kia. Nói thế nào thì tiểu gia ta cũng có thể xem như bà mối của các ngươi, ta cũng không yêu cầu các ngươi ba quỳ chín lạy cảm tạ ta, nhưng cũng phải nói một câu cảm ơn chứ.”
Tiêu Nam Phong cầm cây quạt trong tay tiêu sái lắc lắc, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
A Miên cười nhạt một tiếng, “Lúc trước vì sao Tiêu thiếu gia lại cứ phải nhằm vào Liễu cô nương mà gây chuyện ầm ĩ?”
“Dĩ nhiên là vì tiểu gia ta coi trọng mỹ mạo của nàng.” Tiêu Nam Phong lộ vẻ tươi cười âm hiểm của vai ác, “Nữ nhân tiểu gia ta coi trọng dĩ nhiên phải lập tức tóm vào tay, đáng tiếc Liễu cô nương nàng tính tình quật cường, chẳng qua cũng chính vì sức hút đó của nàng mà tiểu gia ta đã nguyện ý bỏ ra không ít công phu.”
A Miên lại khẽ cười, “Nhưng trước khi Tiêu thiếu gia coi trọng Liễu cô nương, dường như Tiêu nhị thiếu gia đã rất có thiện cảm với Liễu cô nương rồi.”
“Ồ?” Tiêu Nam Phong ra vẻ ngoài ý muốn mà nói: “Vậy sao? Thế thì thật quá đáng tiếc, số mệnh đã định trước Tiêu Bắc Phong sẽ chẳng thể nào tranh đoạt được với ta.”
“Hồng Đậu.” A Miên bỗng nhiên rũ mắt nhìn nàng, “Có muốn nghe kể một chuyện xưa không?”
Hồng Đậu lập tức ngẩng đầu, “Muốn!”
A Miên cười, chậm rãi nói: “Trước đây có một đôi huynh đệ xuất thân thế gia, phụ thân bọn họ chỉ trông mong bọn họ có thể đọc sách thật giỏi, tương lai có thể thi đậu công danh. Ca ca ngu dốt, việc học tiến triển chậm chạp nên luôn bị đánh. Đệ đệ thông tuệ, việc học tiến triển nhanh chóng nên luôn được khen. Nhưng kỳ thật…”
“Kỳ thật thế nào?” Hồng Đậu nghe rất hứng thú.
“Kỳ thật đệ đệ cũng không thông tuệ lắm, chỉ vì có ca ca kém thông minh hơn ở phía trước nên đệ đệ liền có vẻ khá hơn nhiều.” A Miên cười nói: “Nếu như không có ca ca, thì so với những đứa trẻ nhà bình thường khác, đệ đệ kia cũng sẽ chẳng khác biệt gì.”
“Ồ… Ta đã hiểu. Bởi vì có cái kém hơn phụ trợ, cho nên càng khiến cái tốt có vẻ tốt hơn.” Hồng Đậu bỗng nhiên khựng lại, nàng không dám tin tưởng nhìn về phía Tiêu Nam Phong thần sắc đã cứng đờ, “Ngươi vẫn luôn tìm Minh Châu gây phiền toái, ngoài miệng nói coi trọng nàng, thật ra là muốn giúp đệ đệ ngươi có cơ hội biểu hiện!”
Tiêu Nam Phong cười ha ha mấy tiếng, “Sao ta có thể làm vậy vì Tiêu Bắc Phong. Đừng nói giỡn!”
A Miên lại nhìn về phía sau Tiêu Nam Phong, “Liễu cô nương, ngươi tới chắc là để đưa thuốc cho Tiêu thiếu gia nhỉ?”
Biểu cảm của Tiêu Nam Phong khựng lại, xoay người liền thấy người nọ không biết đã đứng đó bao lâu.
“Đã đến lúc mặt trời lặn, thiếu chút nữa liền quên đưa thuốc.” Minh Châu cong khóe môi cười cười, lại tiến lên vài bước đặt một bình thuốc vào tay Tiêu Nam Phong, “Trong đây có thuốc giải cho bảy ngày. Thời gian này ta muốn nghiên cứu một vị dược liệu nên sẽ không ra cửa, tự ngươi nhớ rõ mỗi ngày ăn một viên thuốc là được. Thuốc đã đưa đến rồi, ta liền không quấy rầy các ngươi nói chuyện.”
Dứt lời, Minh Châu xoay người rời đi.
Hồng Đậu nóng nảy, nàng nhìn về phía Tiêu Nam Phong đang ngây ngốc, “Ngươi còn thất thần làm gì? Mau đuổi theo nàng đi!”
Tiêu Nam Phong nhấc chân bước ra một bước, rồi lại ngừng lại, hắn nắm chặt bình thuốc trong tay, lại rời đi theo hướng khác, “Tiểu gia ta đuổi theo nàng làm gì chứ? Có thời gian làm vậy, tiểu gia ta thà đi ngủ thêm một lúc còn hơn!”
Hồng Đậu nhìn bóng dáng Tiêu Nam Phong biến mất, nàng cũng bình tĩnh lại, “A Miên, chàng cố ý.”
“Đúng vậy nha, ta cố ý.” A Miên gật đầu, thoải mái thừa nhận. Trong đôi mắt cười của hắn lộ ra một tia giảo hoạt, cực kỳ giống dáng vẻ khi hắn nói muốn đi tính kế Nhạc Mân báo thù cho nàng, “Ai bảo Tiêu Nam Phong dám nói Hồng Đậu nhà ta không biết xấu hổ đây?”
Hồng Đậu không muốn thừa nhận A Miên như vậy có chút đáng yêu đến bất ngờ. Nàng đau đầu đỡ trán, “Nhưng Minh Châu nàng…”
“Không cần lo lắng.” Khóe môi A Miên hàm chứa ý cười, “Chỉ với danh tiếng của Minh gia “châm vàng”, Liễu cô nương cũng không cần lo sẽ không gả đi được. Huống chi, Hồng Đậu cũng đâu muốn bằng hữu của nàng phải gả cho một kẻ nhu nhược ngay cả nữ nhân cũng không dám theo đuổi, đúng không?”
Lời này Hồng Đậu không cách nào phản bác, nàng chỉ có thể cảm thán một câu, “A Miên, có đôi khi… ta cảm thấy chàng cũng thật giỏi tính kế.”
Hắn cười, “Người khiến ta phải tính kế nhiều nhất, e là cũng chỉ có một mình Hồng Đậu thôi.”
Bình luận