A Miên khẽ nhấp môi mỏng, hắn hơi chớp mắt, lại bất ngờ khiến người ta cảm thấy hắn hiện giờ có chút tội nghiệp.
Hồng Đậu không muốn thừa nhận mình động lòng trắc ẩn, nàng nỗ lực nghiêm nghị nói: “Tóm lại, chàng phải nhớ kỹ ta đã cầu hôn với chàng, chúng ta hiện tại chính là quan hệ hôn phu hôn thê, cho nên chàng nhất định phải quản tốt chính mình, nếu để ta nhìn thấy chàng và nữ nhân khác ở bên nhau, ta liền… Ta liền…”
Nàng suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được mình sẽ trừng phạt hắn như thế nào. Câu nàng nói ra liền cứ như vậy mà mất sạch khí thế.
A Miên cười nói: “Ta không có hứng thú với nữ nhân.”
Hồng Đậu lập tức nóng nảy, “Chẳng lẽ chàng vẫn còn hứng thú với nam nhân hả?”
“Ta cũng không cảm thấy hứng thú với nam nhân.” A Miên nâng tay Hồng Đậu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nàng, trong mắt hắn có ý cười, nhẹ nhàng mềm mại, có bản lĩnh câu hồn người, “Ta chỉ có hứng thú với Hồng Đậu mà thôi. Ừm… Là tính thú*.”
(*) Tính thú: hứng thú làm “chuyện kia”
Hồng Đậu chợt nghe hiểu lời hắn nói, má nàng nóng lên, cả người đều nóng. Đối mặt với lời âu yếm full điểm kỹ năng của A Miên, nàng đã xem như không chống đỡ nổi, chỉ có thể bắt lấy tay hắn, lảng sang chuyện khác một cách vụng về, “A Miên… chàng cảm thấy chuyện vừa rồi chúng ta nhìn thấy Tiêu lão gia có tính là một tin tức hữu dụng hay không?”
“Dĩ nhiên là tính.” A Miên giơ tay, vén lại tóc nàng đang bị gió thổi loạn, cười nói: “Chân tướng sự việc thường được giấu trong một chi tiết nhỏ không bắt mắt. Trên đời này, muốn hoàn thành kế hoạch mà không lộ dấu vết, cho dù là thần cũng chẳng thể nào làm được.”
Mặt Hồng Đậu đờ đẫn, “A Miên, chàng có thể đừng nói thâm ảo như vậy hay không.”
“Rất thâm ảo sao?” Mắt A Miên lộ vẻ nghi hoặc, rất nhanh lại thấp giọng cười nói: “Ta cho rằng, nếu ngẫu nhiên ta có thể biểu hiện cao thâm một chút, Hồng Đậu sẽ càng thêm sùng bái ta.”
“Ồ…” Hồng Đậu đáp có lệ một tiếng, nàng kéo tay A Miên đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Chúng ta đi tìm đám Minh Châu thôi, hy vọng bọn họ phát hiện ra tin tức hữu dụng nào đó.”
Còn về “tiểu thư” trong miệng Tần ma ma, “Sanh Nhi” trong miệng Tiêu Chính An là ai, hỏi Tiêu Nam Phong một chút sẽ biết. Chẳng qua Hồng Đậu đoán, Sanh Nhi gì đó kia hẳn là con gái của Tiêu Chính An.
A Miên có thể nói là ngoan ngoãn bị Hồng Đậu dắt đi, khóe môi hắn chứa ba phần ý cười, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm gáy Hồng Đậu, chờ mong Hồng Đậu có thể bỗng nhiên quay đầu lại hôn hắn một cái.
Đáng tiếc chính là, Hồng Đậu hiện tại không dám nhìn A Miên, nàng sợ mình vừa thấy A Miên sẽ lập tức bị chìm đắm trong cặp mắt động lòng người kia của hắn. Trọng điểm hiện giờ, hẳn là giúp Minh Châu giải quyết phiền toái mới phải.
Kỳ thật Hồng Đậu tìm Minh Châu rất dễ dàng, vì nàng trực tiếp đi theo âm thanh đánh nhau là đã thấy được Minh Châu.
Không giống trong tưởng tượng của Hồng Đậu rằng bọn họ đánh nhau với hạ nhân Tiêu gia, mà là Tiêu Nam Phong và Tiêu Bắc Phong đánh nhau. Nói đúng hơn là Tiêu Nam Phong không đánh trả, đơn phương tiếp nhận những cú đánh từ Tiêu Bắc Phong.
Hồng Đậu quay lại nhìn A Miên, A Miên lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết tình huống hiện tại là như thế nào.
Vì thế, Hồng Đậu nhìn về phía Minh Châu sắc mặt hơi bất thường đang đứng bên kia, nàng nắm tay A Miên bước đến hỏi: “Minh Châu, làm sao vậy?”
“Phu nhân…” Minh Châu cũng đang chìm trong trạng thái mờ mịt, tay nàng vô thức đặt trên bụng mà nói: “Ta mang thai…”
Hồng Đậu bị hoảng sợ, lập tức lui ra sau một bước bảo tồn trong sạch, “Đứa bé không phải của ta!”
Bình luận