Trong lòng mọi người đều rất rõ.
A Miên cười nói: “Nếu không cam lòng, vậy Tiêu nhị thiếu gia cũng có thể giết Tiêu đại thiếu gia, rồi nghĩ cách để Liễu cô nương uống thuốc phá thai vào, đến lúc đó ngươi lại xuất hiện bên cạnh nàng, nói không chừng liền có cơ hội.”
“Này, A Miên!” Hồng Đậu kinh hãi kéo tay A Miên, hắn đang an ủi người ta hay xúi giục người ta phạm tội thế!?
A Miên chỉ tươi cười hết sức hữu hảo.
Tiêu Bắc Phong cũng bị lời A Miên nói làm cho hơi kinh ngạc, hắn chính là một người ôn hoà hiền hậu, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng giết ai, tuy rằng tập võ nhưng lại chỉ vì cường thân kiện thể. Một lát sau, hắn mới lắp bắp nói: “Công tử nói đùa, bất luận thế nào, ta cũng sẽ không hạ sát thủ với huynh trưởng của mình. Huống chi… trong bụng Liễu cô nương cũng là một sinh mệnh nhỏ, nếu Liễu cô nương không muốn, ta cũng không dám làm chuyện dư thừa.”
Hồng Đậu lại lần nữa cảm thán tự đáy lòng, đây thật đúng là một nam nhân tốt nha! Ngay cả nàng cũng không nhịn được phải khen ngợi hắn!
Nhưng sự bội phục tán thưởng của Hồng Đậu đối với Tiêu Bắc Phong, A Miên lại đều có thể cảm nhận được.
A Miên khẽ nhếch môi, “Tiêu nhị thiếu gia cứ như vậy mà từ bỏ tình yêu trong lòng, nhất định là vạn phần thống khổ.”
“Nỗi thống khổ cầu mà không được…” Tiêu Bắc Phong dừng một chút, càng thêm vài phần thương cảm, “Liệu có mấy người có thể hiểu được đây?”
A Miên nhìn Hồng Đậu, lại hơi mỉm cười, cực kỳ sung sướng nói: “Quả thực ta không cách nào hiểu nổi.”
“Phập phập phập” vài tiếng, tựa như có vô số lưỡi dao sắc bén đâm trúng trái tim Tiêu Bắc Phong. Sắc mặt hắn càng thêm xám trắng, đến cười khổ cũng không cười được. Nhìn dáng vẻ không thiết sống của hắn hiện tại, nói ngày mai hắn muốn đi nhảy lầu cũng sẽ có người tin.
Hồng Đậu đau đầu đỡ trán, “A Miên…”
“Ừm?” A Miên vô tội nhìn nàng.
Nàng nhờ hắn giúp dọn dẹp cục diện rối rắm do nàng gây ra, chứ không phải kêu hắn làm cục diện rối rắm hơn nữa!
Thôi được rồi…
Hồng Đậu từ bỏ việc gửi gắm hy vọng vào A Miên, nàng tự mình đứng ra nói: “Tiêu nhị thiếu gia, chỉ với tài hoa của ngươi, diện mạo của ngươi, gia thế của ngươi, về sau muốn tìm cô nương nào mà không được? Tục ngữ nói, chân trời nơi nào không có cỏ, hà tất đơn phương một cành hoa…”
A Miên lạnh giọng tiếp lời: “Cỏ ở chân trời tuy không ít, nhưng vẫn chẳng thể tốt bằng nàng.”
Sắc mặt Tiêu Bắc Phong lần thứ hai trắng bệch, đã chìm sâu vào nỗi đau thất tình không thể thoát ra.
Mày Hồng Đậu dựng thẳng, nàng bắt lấy tay A Miên kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói: “A Miên, chàng muốn khuyên cho hắn mất niềm tin mà đi tự sát đấy hả?”
“Hồng Đậu vì sao lại nghĩ ta ác độc như thế?” A Miên nói hết sức tủi thân.
Hồng Đậu lập tức cảm thấy liệu có phải mình đã nói rất quá đáng hay không, nhưng A Miên lại bồi thêm một câu ngay sau đó: “Ta chẳng qua chỉ cảm thấy hắn xuất gia làm hòa thượng là được rồi, chưa từng nghĩ tới việc khuyên hắn tự sát.”
Không… A Miên, chàng như vậy là đã ác độc lắm rồi đó.
A Miên lại nói: “Tiêu nhị thiếu gia hắn…”
“A Miên.” Hồng Đậu đau đầu ngắt lời hắn, “Chàng vẫn nên giữ im lặng thì hơn.”
A Miên thấy vẻ mặt nàng không tốt lắm, hắn liền thật sự nghe lời ngậm miệng.
Hồng Đậu quay đầu định tới khuyên giải an ủi Tiêu Bắc Phong, lại không thấy Tiêu Bắc Phong đâu cả, nàng kinh ngạc: “Tiêu Bắc Phong đâu?”
A Miên duỗi tay, chỉ về phía hồ nhân tạo cách đó không xa. Trên mặt hồ phẳng lặng chỉ nổi lên một đám bọt khí.
Hồng Đậu kinh hoảng thất sắc chạy tới bên hồ, “Tiêu Bắc Phong nhảy hồ tự sát! A Miên chàng sao không nói sớm cho ta!?”
A Miên chớp chớp mắt, dùng ánh mắt để nói: Chẳng phải nàng muốn ta ngậm miệng à?
Bình luận