Hồng Đậu hiện tại ngay cả ánh mắt xem thường cũng lười cho A Miên. Bỗng nhiên, nàng dừng chân lại.
A Miên rũ mắt nhìn nàng, “Làm sao thế?”
Hồng Đậu cũng không phải vì lời hắn nói mà tức giận với hắn. Hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng, tâm tình nàng hiện tại… là một loại tâm tình A Miên không cách nào mô tả được, giống như chạm vào nơi mềm mụp nào đó trên người, lại giống như ăn vào thứ gì đó chua chua ngọt ngọt, loại cảm giác kỳ dị đến mức người ta khó có thể hình dung này… khiến người ta giống như lên cơn nghiện mà chỉ muốn trải nghiệm càng nhiều.
“Ta không đi nổi.” Hồng Đậu giậm chân, giương mắt nhìn hắn.
A Miên sửng sốt vài giây, khi hắn bỗng ý thức được nàng đang làm nũng, cảm giác kỳ diệu trong lòng hắn đã dần biến thành sung sướng tràn đầy. Hắn cười nói: “Ta cõng nàng.”
Rất tốt, bạn trai này đúng là không quan tâm đến thể diện.
Hồng Đậu rụt rè trong chốc lát, cũng không quá lâu, nàng liền tung ta tung tăng ghé vào sau lưng hắn. A Miên cõng nàng lên hết sức dễ dàng.
Tay Hồng Đậu đặt trên đầu vai A Miên, nàng nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, càng nhìn càng thấy đẹp, càng xem càng cảm thấy vui trong lòng, vì thế, nàng liền hôn lên sườn mặt hắn.
A Miên cười khẽ một tiếng, “Có mệt không?”
“Ừm, mệt.” Giọng nàng ngoan ngoãn đến đáng yêu.
“Vậy ngủ trước một lát đi, rất nhanh chúng ta sẽ về đến Liễu phủ.”
“Không cần, ta không muốn nhắm mắt lại ngủ.”
A Miên hơi nghiêng đầu nhìn nàng, “Vì sao?”
“Vì nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy A Miên.”
Lời âu yếm bỗng nhiên xuất hiện, đặc biệt khiến người ta rung động trong lòng.
Giống như vừa rồi nàng đột nhiên dừng chân lại, A Miên cũng dừng bước chân.
Hồng Đậu thắc mắc, cũng hỏi một câu giống hệt, “Làm sao thế?”
“Hồng Đậu.”
“Ừm?”
“Ta muốn hôn nàng.”
Mặt Hồng Đậu ửng hồng, bởi hắn nói quá trực tiếp, nên đôi mắt nàng cũng không dám nhìn vào hắn, “Nếu chàng muốn hôn… thì cứ hôn đi… sao phải nói trắng ra như vậy…”
Không biết nàng sẽ thẹn thùng sao?
A Miên lại khẽ cười, thấp giọng nói: “Không chỉ hôn, ta còn muốn làm chuyện “quá mức” hơn với Hồng Đậu.”
Hồng Đậu đương nhiên biết chuyện “quá mức” kia là gì. Mặt nàng nóng lên, từ lúc nàng và A Miên ở bên nhau đến nay, ngoại trừ một lần ngoài ý muốn trong địa đạo kia, thì sau đó, vì vết thương của A Miên, lại thêm hết chuyện này đến chuyện nọ, nên bọn họ tuy có đôi khi sẽ nghỉ ngơi trên cùng một giường, nhưng trước sau vẫn chưa làm “chuyện khác người” kia thêm lần nào cả.
“Khụ…” Hồng Đậu thấp giọng khụ một tiếng, tiến đến bên tai hắn nói: “Sẽ không lại giống lần kia… rất nhanh liền kết thúc chứ?”
Bỗng nhiên, bên tai nàng vang lên tiếng gió.
A Miên thế mà lại đột ngột dùng khinh công!
Liễu phủ đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng khó mà nghe thấy.
Trong khách phòng tốt nhất của Liễu phủ, mơ hồ có tiếng giường gỗ kêu kẽo kẹt truyền ra, còn có giọng một nam nhân “tài xế mới” đang không ngừng hỏi.
“Như vậy có thoải mái không?”
“…”
“Không nói lời nào tức là không thoải mái?” Động tác của hắn hơi ngừng, “Vậy chúng ta lại đổi kiểu khác thôi.”
“Thoải, mái…” Hồng Đậu thở dốc nói.
Hắn lại chuyển động, “Vậy còn thế này? Có thích không?”
“Thích, thích…”
Một canh giờ sau, Hồng Đậu rốt cuộc cũng hiểu rõ cái gì gọi là họa từ miệng mà ra. Nàng không nên nghi ngờ sức bền của hắn!
Cũng không biết là lần thứ mấy ý thức trở về từ trong vui sướng cùng cực, nàng lại nghe được giọng nói ôn nhu của hắn, “Động như vậy, có thích không?”
“A Miên… Ta, ta xin ngưng chiến…”
Hắn đã nâng một chân nàng lên đặt trên đầu vai mình, “Như thế… được chứ?”
Hồng Đậu ngay cả sức lực để đáp lại cũng không còn.
Bình luận