Nhìn Minh Châu mang thai, nàng cũng không khỏi muốn sinh cho A Miên một đứa trẻ. Không có lý do gì, nàng chỉ có suy nghĩ như vậy.
Khiến Hồng Đậu vui mừng chính là, A Miên rất tích cực phối hợp với nàng, ít nhất mỗi lần ở trên giường… hắn đều sẽ giao vài lần “Lương bổng”, tuy rằng di chứng chính là nàng rất mệt… nhưng nếu là để mang thai bé cưng, Hồng Đậu cảm thấy chút khổ này nàng vẫn có thể chịu được!
“A Miên, ta sẽ nỗ lực mang thai bé cưng.” Nàng bắt lấy một bàn tay hắn đặt trên bụng mình, lại ghé đến gần hôn hắn một cái, “Ngủ ngon!”
Tiếp theo, nàng liền mang theo kỳ vọng tốt đẹp nhắm hai mắt ngủ.
A Miên một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn nàng. Cái tay bị nàng bắt lấy đặt trên bụng nàng có thể cảm giác được độ ấm rõ ràng trên da thịt bóng loáng kia, ngoài ý muốn làm hắn có ý nghĩ “tham luyến”.
Hồng Đậu mệt muốn chết rồi, nhắm mắt lại không lâu liền truyền đến tiếng hít thở dài khe khẽ, nàng đã ngủ say.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, ôn nhu chiếu trên khuôn mặt nàng, tôn lên ngũ quan của nàng, khiến chúng càng thêm nhu hòa tinh xảo, lông mi trước mắt nàng phủ xuống một bóng đen, dưới chiếc mũi nhỏ xinh xắn là đôi môi mềm mại, trên môi vẫn còn màu hồng nhuận lưu lại sau nụ hôn triền miên, đang quyến rũ người ta âu yếm.
Trên thực tế, A Miên cũng làm như vậy.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lại không nhịn được lần nữa dùng đầu lưỡi liếm lên cánh môi, tiếp theo vươn tay, ôm cả người nàng vào trong lòng ngực.
Cằm hắn đặt trên đỉnh đầu nàng, cảm thụ được hơi thở của nàng khẽ phả trên ngực hắn. Hắn bỗng nhiên nghĩ, trò chơi nuôi con hắn vẫn chưa chơi bao giờ, có thể cùng Hồng Đậu sinh một đứa, dường như cũng không tệ.
Sáng sớm hôm sau, Hồng Đậu và Minh Châu gặp nhau ở cửa nhà ăn, đều không hẹn mà cùng che miệng ngáp một cái vì ngủ chưa đẫy giấc. Sau đó, Hồng Đậu nhìn Tiêu Nam Phong bên cạnh Minh Châu, Minh Châu nhìn A Miên bên cạnh Hồng Đậu, hai người đều xấu hổ buông tay xuống, hết sức ăn ý không nói một câu mà cùng vào nhà ăn.
Sau khi bốn người ngồi xuống, để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, Hồng Đậu dẫn đầu mở miệng, “Các ngươi định khi nào sẽ thành thân?”
Minh Châu khựng lại.
Tiêu Nam Phong ngẩn ra.
A Miên múc một bát cháo đặt trên bàn trước mặt Hồng Đậu, bình tĩn nói, “Liễu cô nương và Tiêu đại thiếu gia còn chưa nghĩ tới vấn đề này.”
“Đợi đã…” Hồng Đậu kinh ngạc, “Không phải chứ? Minh Châu cũng đã mang thai rồi, chẳng lẽ các ngươi định sinh con ra rồi mới thành thân?”
Minh Châu là con gái, loại chuyện thành thân này đương nhiên không nên do nàng ấy mở miệng, vì thế nàng ấy “Hừ” một tiếng, cũng không nhìn Tiêu Nam Phong mà chỉ cầm đại một chiếc màn thầu lên gặm.
“Ta, ta, ta…” Tiểu bá vương Tiêu Nam Phong chưa có kinh nghiệm ứng phó loại chuyện này, hắn lập tức khẩn trương, “Minh Châu, nếu nàng nguyện ý, hôm nay chúng ta liền thành thân!”
Minh Châu bình tĩnh, “Ta cự tuyệt.”
“Vì, vì, vì sao?” Tiêu Nam Phong vội la lên: “Nàng không muốn gả cho ta sao?”
Hồng Đậu “chậc chậc” hai tiếng, nhìn bộ dạng lắp bắp lúng túng này của Tiêu Nam Phong, làm gì còn khí thế tiểu bá vương Giang Nam lúc trước?
Minh Châu liếc Tiêu Nam Phong một cái, “Chàng hiện tại bị xem là hung thủ giết người độc hại mẫu thân, ta thành thân với chàng thế nào được?”
Bình luận