Minh Châu ôm chặt hắn, không ngừng thì thầm, “Nam Phong… có ta ở đây, còn có ta ở đây nữa…”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Chính An, Tiêu Bắc Phong chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt hắn bình tĩnh kỳ lạ, “Đây rốt cuộc là vì sao?”
Tiêu Chính An nói: “Con không hề trúng độc.”
“Phải, con không trúng độc.” Ngữ điệu của Tiêu Bắc Phong dần thay đổi, “Phụ thân, vì sao người lại lựa chọn như vậy? Đại ca mới là nhi tử ruột thịt của người, con chẳng qua chỉ là con của muội muội người thôi, không phải sao!?”
Tiêu Bắc Phong cũng không biết vì sao mình lại tức giận đến vậy, có lẽ là do cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hoặc có lẽ vì… có lẽ vì cảm thấy bất bình thay cho Tiêu Nam Phong.
“Con đã biết cả rồi à.” Tới lúc này, Tiêu Chính An đã có thể khôi phục vẻ bình tĩnh xử sự như trước kia.
A Miên đi đến một bên, cầm tay Hồng Đậu đứng xem diễn. Hắn cười hỏi: “Có thể đoán được, vị Tiêu Sanh tiểu thư kia nhất định có ý nghĩa không tầm thường đối với Tiêu lão gia nhỉ.”
Tiêu Chính An không hổ là người đã từng gặp sóng to gió lớn, ông ta nhìn Tiêu Nam Phong bên kia, lại thu mắt, bình tĩnh nói: “Sanh Nhi là muội muội ta bảo vệ từ nhỏ đến lớn. Khi đó việc làm ăn của Tiêu gia nguy ngập, cha mẹ chúng ta trước sau không chịu nổi mà lần lượt ra đi, tình nghĩa sống nương tựa lẫn nhau của ta và Sanh Nhi, bất luận kẻ nào cũng không hiểu hết được.”
“Cho nên…” Tiêu Nam Phong chậm rãi nhìn về phía phụ thân mình, “Cha trách nương hại chết muội muội mình, nên vẫn luôn hạ độc bà ấy, tới cuối cùng… còn muốn hãm hại con.”
Tiêu Chính An trầm mặc trong chốc lát, mới lạnh nhạt nói: “Nam Phong, muốn trách, thì hãy trách ngươi không nên có mẫu thân như vậy.”
Hồng Đậu quả thực không nhìn nổi nữa, “Ta nói này đại thúc, đầu óc ông không có vấn đề chứ hả? Muội muội ông tư thông bị hưu bỏ, đó là vấn đề của nàng ta, ông cũng đâu thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Tiêu phu nhân chứ? Còn nữa, Tiêu Nam Phong chính là con ông, vậy mà ông có thể không chút lưu tình hãm hại hắn như thế, ông vẫn được xem là phụ thân à?”
“Chuyện trên thế gian đều có nguyên nhân mới có kết quả.” Tiêu Chính An vẫn bình tĩnh như cũ, “Nếu muốn đạt được mục đích, thì phải chuẩn bị trước sẽ hy sinh hết thảy.”
A Miên vuốt đỉnh đầu Hồng Đậu để xoa dịu nàng. Hắn nói: “Hẳn mục đích của Tiêu lão gia chính là khiến Tiêu phu nhân thống khổ gấp bội.”
“A, ngươi đúng là đã nhìn thấu hết rồi.” Tiêu Chính An liếc mắt nhìn kỹ A Miên một cái.
Phương pháp khiến Nghiêm Doanh thống khổ nhất, không gì hơn chính là để bà trải qua cảm giác bị nhi tử mình yêu thương nhất hạ độc.
A Miên gật đầu, “Vì muốn trả cho người khác nỗi thống khổ lớn gấp trăm lần của mình mà có thể coi tất cả mọi người như quân cờ để tính kế, điểm này thật ra cũng không phải không lý giải được.”
“A Miên!” Hồng Đậu tức giận kéo tay hắn, không biết hắn đang đứng về phía bên kia hay bên này nữa.
A Miên hơi mỉm cười, lại bồi thêm một câu: “Chẳng qua, nếu không có bản lĩnh thực hiện chu toàn, vậy thì phải chuẩn bị tư tưởng nhận kết cục không kịp hối tiếc, đặc biệt là người phát rồ như Tiêu lão gia ông vậy, ngay cả con thân sinh cũng có thể tính kế.”
“Đợi đã…” Não Hồng Đậu chợt chấn động mạnh, nàng nói: “Nam nhân tư thông với Tiêu Sanh kia sẽ không phải chính là ca ca như ông chứ?!”
Mọi người cả kinh.
Sắc mặt Tiêu Chính An rốt cuộc cũng biến đổi, mặt ông ta tối sầm, tức giận, “Ngươi coi Tiêu Chính An ta là ai? Sanh Nhi là muội muội ta, ta và nàng sao có thể… làm sao có thể…”
Thật sự là khó có thể mở miệng! Tiêu Chính An nói không nên lời câu kế tiếp.
Tiêu Bắc Phong thở phào nhẹ nhõm, không thể không nói, câu suy đoán không chịu trách nhiệm kia của Hồng Đậu đã khiến tim hắn nhảy lên tận họng rồi.
Hồng Đậu ngượng ngùng né ra phía sau A Miên, “Cái đó… chỉ vì ta thấy mọi người quá căng thẳng, cho nên mới muốn điều tiết chút không khí thôi mà.”
Trong lòng nàng lại yên lặng bổ sung một câu, chẳng phải đều do biểu hiện của Tiêu Chính An này cực kỳ giống kẻ cuồng em gái đến tẩu hỏa nhập ma sao, nàng đọc nhiều tiểu thuyết huynh muội luyến như vậy, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi nghĩ tới phương hướng đó!
A Miên nhìn bộ dạng sợ sệt kia của nàng mà bật cười, hắn xách nàng từ phía sau mình ra, “Không cần sợ hãi, có ta chống lưng cho nàng rồi.”
Bình luận