Dưới ánh trăng, tình thế giằng co vẫn đang tiếp tục.
Ngoài dự đoán chính là, so với nhi tử ruột thịt Tiêu Nam Phong, thì Tiêu Bắc Phong vốn chỉ xem như con nuôi lại càng thêm tức giận, “Ông vì muốn báo thù cho muội muội mà có thể độc hại thê tử, giá họa cho con trai, Tiêu lão gia… không ngờ ông đã phát rồ đến vậy!”
Hiện giờ, Tiêu Bắc Phong ngay cả một tiếng phụ thân cùng đều không muốn gọi.
Tiêu Chính An nói: “Muội muội ta không phải là người khác, mà là mẫu thân ruột thịt của con.”
“Thì đã sao nào?” Tiêu Bắc Phong tiến lên một bước, giận dữ nói: “So với người mẫu thân vừa sinh hạ ta đã vứt bỏ ta mà đi tự sát, thì vị nuôi dạy ta lớn lên kia mới là mẫu thân ta nhận định, cho dù… cho dù nương có yêu thương đại ca hơn một chút. Trước kia ta chỉ cho rằng, đó là vì đại ca là người thừa kế Tiêu phủ, hiện tại ta đã hiểu ra, đó là vì đại ca mới là nhi tử ruột thịt của nương. Nhưng ngần ấy năm qua, nương cũng chưa bao giờ khắc nghiệt với ta, cũng chưa bao giờ là tổn thương ta cả. Ngược lại, chính ông… đầu tiên ông hạ độc nương, sau đó lại đổ tội cho đại ca, ông mới là người khiến ta cảm thấy đáng sợ!”
“Bắc Phong!” Tiêu Chính An nhíu mày, “Ở Tiêu phủ này, chỉ có ta mới thật lòng đối tốt với con!”
Tiêu Chính An có thể chịu đựng những người khác nói ông ta ngoan độc, nói ông ta âm hiểm, nhưng chỉ không tiếp nhận được Tiêu Bắc Phong nói ông ta như thế. Nếu nói đến người được Tiêu Chính An thật lòng che chở trong toàn bộ Tiêu phủ, thì ngoại trừ Tiêu Bắc Phong, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai. Tiêu Chính An vì muốn báo thù mà tính kế Nghiêm Doanh, tính kế Tiêu Nam Phong, nhưng lại chưa bao giờ tính kế Tiêu Bắc Phong cả.
Tiêu Bắc Phong cười lạnh một tiếng, “Cái gọi là thật lòng này của ông, chẳng qua cũng chỉ vì mẫu thân thân sinh của ta mà thôi.”
Tiêu Chính An không cách nào phản bác những lời này.
Hồng Đậu kéo kéo tay A Miên, “Sao ta lại cảm thấy Tiêu Bắc Phong còn kích động hơn Tiêu Nam Phong thế nhỉ?”
“Đó đương nhiên cũng là vì Tiêu Nam Phong.” A Miên cười như không cười cảm thán, “Thật đúng là tình huynh đệ khiến người ta cảm động nha.”
Hồng Đậu đại khái là hiểu rõ, đôi huynh đệ Tiêu Nam Phong và Tiêu Bắc Phong này, ngày thường tuy thoạt nhìn quan hệ rất không hòa thuận, nhưng khi thật sự tới thời khắc mấu chốt, kỳ thật tình huynh đệ của bọn họ lại rất sâu. Ví dụ như, Tiêu Nam Phong nguyện ý nhường vị trí người thừa kế cho Tiêu Bắc Phong, kiêu ngạo ương ngạnh nhiều năm như vậy, mà ngay cả chuyện gánh tội thay cũng có thể làm, Tiêu Bắc Phong thì giúp Tiêu Nam Phong trốn thoát khi hắn bị đeo trên lưng tội danh hạ độc, hiện tại còn vì bất bình thay cho Tiêu Nam Phong mà phản cảm với Tiêu Chính An như thế.
Chẳng qua Hồng Đậu vẫn nhéo A Miên một cái, “Lúc chàng nói chuyện có thể đừng dùng ngữ điệu âm dương quái khí như vậy hay không, khiến lần nào ta nghe cũng cảm thấy chàng đang giễu cợt người khác.”
A Miên vô tội chớp chớp mắt, Hồng Đậu không cảm nhận sai nha, hắn vốn chính là đang giễu cợt người khác đó.
Nếu nói hiện giờ còn ai có thể dẫn dắt cảm xúc của Tiêu Chính An, thì cũng chỉ có Tiêu Bắc Phong là người duy nhất, ông ta hãm hại Nam Phong, ngoại trừ để trả thù Nghiêm Doanh thì chẳng phải cũng là để khiến Bắc Phong danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế Tiêu gia sao?
Nhưng Tiêu Bắc Phong biết được chân tướng, lại không thấu hiểu ý tốt của ông ta.
“Bắc Phong… Hự!” Tiêu Chính An thống khổ kêu lên một tiếng, giọng cũng đột nhiên im bặt.
Mùi máu tươi chậm rãi tản ra trong gió đêm, thân hình vốn gầy yếu dưới sự khắc họa của ánh trăng lại càng thêm đơn bạc.
Phía sau Tiêu Chính An là một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, dao găm trong tay bà đâm thật sâu vào thân thể trượng phu, máu tí tách nhỏ giọt, khiến không khí đột ngột an tĩnh lại có thêm một tia quỷ dị.
Bình luận