“Ừm…” Tiêu Nam Phong gật đầu, “Minh Châu không trách ta, về sau, ta sẽ vứt bỏ thân phận Đại thiếu gia Tiêu gia này, sống với danh nghĩa một người họ Tiêu bình thường mà thôi.”
Hồng Đậu thở dài, “Thôi được, nếu Minh Châu cũng nguyện ý chấp nhận rồi, vậy chúng ta cũng liền không còn gì để nói.”
Nhớ lại lúc mới gặp Tiêu Nam Phong, dáng vẻ ngông cuồng tự đại kia của hắn, một thế hệ tiểu bá vương Giang Nam thật đúng là kiêu ngạo ương ngạnh, lại nghĩ đến bây giờ, với quyết định tự mình hy sinh này của hắn, cũng không biết là nên nói hắn ngu xuẩn, hay nói hắn vĩ đại.
Bị phụ thân ruột thịt của mình lợi dụng, hắn nhất định cũng không dễ chịu trong lòng, huống chi một khi vứt bỏ thân phận đại thiếu gia Tiêu gia, hắn sẽ càng khó vào Tiêu phủ thăm mẫu thân, chẳng qua cũng may, vẫn còn có Minh Châu bên cạnh hắn.
Chuyện Tiêu gia xem như được giải quyết như vậy.
Chuyện Hồng Đậu muốn cùng A Miên tới Miêu Cương cũng liền được đem ra bàn bạc, chẳng qua lúc này Minh Châu lại nói với nàng, nàng ấy muốn tổ chức hôn lễ với Tiêu Nam Phong.
Nhờ các mối giao thiệp của Minh Châu, Tiêu Nam Phong hiện tại đã thay đổi thân phận, hắn không còn là Đại thiếu gia Tiêu gia ở Giang Nam nữa, mà là người đến từ Đại Mạc, nhất kiến chung tình với tiểu thư Liễu gia, rất nhanh liền tư định chung thân, hai bên đều là người không cha không mẹ, nên hôn lễ liền nhanh chóng tiến hành.
Minh Châu đã có thai rồi, cũng đến lúc nên tổ chức hôn lễ, bởi Minh Châu không muốn mình vác bụng to mặc áo cưới chút nào. Hiện tại thành thân, tám tháng sau sinh con cũng có thể nói là sinh sớm, nàng ấy sẽ không phải mang tiếng chưa kết hôn đã có thai. Hơn nữa, nàng ấy đau lòng Tiêu Nam Phong vì chuyện Tiêu gia mà rầu rĩ, nên tổ chức một hôn lễ dỗ hắn vui vẻ cũng tốt.
Ừm… Hôn lễ này, mục đích chính vẫn là để dỗ Tiêu Nam Phong vui vẻ.
“Chờ ta châm cứu cho Tiêu phu nhân xong, phu nhân hãy cùng ta đi chọn áo cưới nhé.”
Vì lời đề nghị này nên Hồng Đậu đã cùng Minh Châu một lần nữa bước vào Tiêu phủ.
Tiêu Chính An hạ độc nhiều năm, trong thân thể Nghiêm Doanh đã tích lũy không ít độc tố, nếu muốn loại bỏ toàn bộ cũng không dễ dàng, cho nên Nghiêm Doanh vẫn phải liên tục dùng thuốc Minh Châu điều chế, cách một khoảng thời gian nhất định, Minh Châu cũng cần tự mình tới cửa châm cứu.
Tuy nhiên, lúc này sau khi châm cứu xong, Nghiêm Doanh lại giữ Minh Châu và Hồng Đậu ở lại, cùng ngồi xuống cạnh ao cá chép.
“Liễu cô nương.” Nghiêm Doanh áy náy nói: “Cô sắp thành thân với Nam Phong, liền xem như con dâu của ta, nhưng… ta lại không thể tham gia hôn lễ. Ta rất xin lỗi.”
“Tiêu phu nhân, bà không cần phải nói xin lỗi!” Minh Châu vội nói: “Bà không phản đối ta và Nam Phong ở bên nhau, ta đã rất vui rồi.”
Nghiêm Doanh cười một tiếng, “Liễu cô nương tốt như vậy, sao ta lại phản đối được chứ? Nam Phong có thể cưới được cô là phúc khí của nó, chỉ là đáng tiếc cho Bắc Phong.”
Lời này không tiện đáp lại, Minh Châu chỉ ngượng ngùng cười.
“Chiếc vòng ngọc này…” Nghiêm Doanh giơ tay, tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống, “Đây là trang sức mà khi ta xuất giá, nương ta đã tặng cho ta, hiện giờ ta tặng chiếc vòng ngọc này cho cô, mong Liễu cô nương sau này có thể bao dung Nam Phong nhiều hơn một chút.”
“Ta…”
“Liễu cô nương chớ chối từ.” Nghiêm Doanh nói: “Theo lý mà nói, ta vốn phải chuẩn bị sính lễ, mà hiện giờ… cũng chỉ có thể tặng một chiếc vòng tay. Vẫn mong cô nhận lấy.”
“Vâng…” Minh Châu nhận lấy vòng ngọc, “Vậy ta liền đa tạ Tiêu phu nhân.”
Bọn họ nói chuyện của bọn họ, Hồng Đậu từ đầu đến cuối chỉ dùng trà ăn điểm tâm, đến tận khi Tiêu Bắc Phong đi tới, nàng mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn một cái.
“Liễu cô nương, cô ở chỗ này thật đúng lúc, ta đã tìm người mua được một số thuốc lạ đến từ Tây Vực, phiền cô nhìn xem có hữu hiệu với thân thể nương không.”
Bình luận