Chẳng qua Hồng Đậu đã định trước sẽ không thấy được dáng vẻ Minh Châu kinh ngạc giật này mình, bởi sáng sớm ngày hôm sau, nàng đã cùng A Miên rời khỏi Liễu gia. Còn về Lục Y, Hồng Đậu để lại một phong thư, bảo Lục Y tạm thời đợi ở Liễu gia. Nàng sắp cùng A Miên đến Miêu Cương giải quyết một chuyện rất nguy hiểm, không thể dẫn theo Lục Y đi cùng, mà rời đi từ sáng sớm cũng là do Hồng Đậu không muốn trải qua cảnh ly biệt.
Trên đường đến Miêu Cương, A Miên đã tiến hành bổ sung kiến thức cho Hồng Đậu, Miêu Cương tổng cộng có bốn vị trưởng lão, trước kia là do sư phụ A Miên là Nguyên Nhất trưởng lão làm chủ quản. Sau khi Nguyên Nhất trưởng lão qua đời thì liền do nhị sư thúc của A Miên là A Mộc trưởng lão làm chủ. A Mộc bọn họ nếu đã nhận định A Miên là hung thủ giết người, vậy chuyến đi tìm chân tướng này nhất định sẽ không quá suôn sẻ.
Hồng Đậu đã chuẩn bị tâm lý xong, may mà trong Miêu trại cũng có không ít người Hán cư trú, người Miêu Cương cũng biết nói tiếng Hán, lại thêm có lệnh bài thông hành Mông Nhi để lại làm bằng chứng, nên Hồng Đậu và A Miên liền cùng nhau thuận lợi vào Miêu trại. Đương nhiên, bọn họ đều đã dịch dung.
Lần đầu tiên dịch dung, Hồng Đậu còn thấy rất mới lạ, nàng ôm gương nhìn mặt mình một hồi lâu, mới bằng lòng rời khỏi nhà trọ nghỉ tạm bên ngoài, đi vào Miêu trại cùng với A Miên.
Trong Miêu trại tuy có người Hán, chẳng qua đa số vẫn là người Miêu, Hồng Đậu nhìn trang phục trên người các cô nương Miêu Cương, những đồ trang sức bạc đó kêu lên leng keng, hoạt bát động lòng người, đôi mắt nàng đều sáng lên, kéo kéo tay áo A Miên nói: “Ta cũng muốn mặc trang phục Miêu Cương.”
“Được.” A Miên bật cười, “Sau khi tìm được nhà trọ đặt chân, ta liền đi mua một bộ Miêu phục.”
Hồng Đậu vui vẻ gật đầu.
Bởi mấy năm gần đây việc làm ăn giữa Miêu Cương và người Hán đã gia tăng không ít, vì thế trong Miêu trại cũng có mấy nhà trọ dành cho mấy người từ bên ngoài đến nghỉ chân, chẳng qua nhà trọ A Miên quen thuộc nhất vẫn nhà nhà trọ có tên “Duyệt Lai” này.
Thấy khách đến khí độ phi phàm, ông chủ Tiền Cương vội tươi cười tiến lên đón khách, “Hai vị muốn ăn cơm, hay là ở trọ?”
“Chúng ta ở trọ.” Hồng Đậu cười hì hì.
Tuy nói cô nương này diện mạo bình thường, chẳng qua cười rộ lên, đôi mắt kia vẫn cực kỳ đẹp. Ông chủ cũng cười nói: “Đúng lúc nhà trọ chúng tôi còn dư lại hai gian phòng…”
“Ông chủ, cho hai gian phòng thượng hạng.” Ngoài cửa có hai nam nhân đi vào, một người thân hình cao ráo, mặt lại bình thường, một người thân hình hơi gầy yếu, khuôn mặt cũng cực kỳ âm nhu.
Tiền Cương nhìn Hồng Đậu và A Miên, lại vội nói với hai vị khách mới đến: “Hai vị khách quan, thật không khéo, bổn tiệm chỉ còn lại có hai gian phòng cho khách, cái này…”
Nam nhân kia cũng nhìn Hồng Đậu và A Miên, liền dứt khoát nói: “Hai vị này một nam một nữ, không phải phu thê chính là tình nhân, bọn họ ở một gian là được, còn lại một gian cho chúng ta.”
Lời vừa nói ra, công tử nhỏ gầy đứng phía sau nam nhân kia liền biến sắc.
Chưởng quầy cũng không dám tùy tiện đồng ý, ông ta khách khách khí khí hỏi Hồng Đậu, “Cô nương… Không biết vị công tử này nói vậy, ý của ngươi thế nào?”
“Ta không có ý kiến.” Hồng Đậu cong môi hoạt bát cười nói: “Ta và tướng công ta ngủ một gian là được rồi, chẳng qua… e là vị tiểu công tử này không muốn cùng ở một gian phòng với vị công tử kia.”
A Miên cũng cười mà không nói.
Tiền Cương vì thế lại chỉ có thể đau đầu nhìn về phía tiểu công tử đang nhíu mày bên kia, “Vị cô nương này…”
Thốt ra lời này, tiểu công tử kia liền kinh hãi, “Ông gọi ta là gì?”
“Cô nương không cần hoảng hốt.” Tiền Cương vội nói: “Ta mở cửa hàng nhiều năm như vậy, người nữ giả nam trang cũng đã thấy nhiều, cô nương không hề giống một nam nhân, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra được.”
Bình luận